Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 67: Ông Nội

Cập nhật lúc: 2025-12-19 16:39:38
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7Kq3X8wB6O

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Bởi vì Niên Quân Mân khá kích động, lên nhưng tiến lên một bước, sắc mặt đổi liên tục.

 

Ngọc Khê trả lời Vương Điềm Điềm, lên cạnh Niên Quân Mân, nhẹ nhàng kéo áo .

 

Vương Lão Gia T.ử nhíu mày, “Quân Mân, gặp ông nội Vương cao hứng ? Sao đăm đăm mặt thế? Hửm?”

 

Niên Quân Mân liếc Vương Điềm Điềm, “Ông nội Vương, ông đến , Tôn Lão đang ở trong phòng bệnh, bây giờ .”

 

Vương Lão Gia T.ử lo lắng, “Mấy ngày vẫn còn lắm, hôm nay thế nào?”

 

“Chuyện thương, ông nội , nhất thời kích động thôi, , Tôn Lão ở đó mà!”

 

Vương Lão Gia T.ử mở to hai mắt , chống gậy nhanh tới, đôi tay khô héo sờ Niên Quân Mân, “Bị thương ở ?”

 

Niên Quân Mân tâm tình khá phức tạp, “ , lắm .”

 

Vương Lão Gia T.ử thở một , “Vậy là , .”

 

Vương Điềm Điềm trong lòng đầy rẫy nghi vấn, nhu thuận tới, “Ông nội, vị là ai ạ?”

 

Vương Lão Gia T.ử liếc cháu gái, sự thiết mặt biến mất, đăm đăm mặt, “Thôi , cháu cũng trở về , cho bố cháu, đừng động tâm tư nhỏ nhặt nữa, chuyện năm đó, đời sẽ quên, lời cũng sẽ đổi, nó con trai , cháu cũng cần đến nữa, thôi!”

 

Vương Điềm Điềm rốt cuộc còn trẻ, chính ông nội ruột xé toang mặt mũi mặt quen, cô giữ thể diện, mặt đỏ bừng, đôi mắt ủy khuất chứa đầy nước mắt, “ ông chính là ông nội của cháu mà!”

 

Vương Lão Gia T.ử xua tay, “Đi thôi, đây nơi cháu nên đến.”

 

Vương Điềm Điềm trong lòng tức giận, dỗ dành nhiều năm như , tim ông già bằng đá , nhưng nghĩ đến lời bố , cô hít hít mũi, tiếp tục giả vờ đáng thương, “Vậy , cháu về , chân cẳng ông , cẩn thận một chút.”

 

Ngọc Khê hiểu , cũng cuối cùng nhớ tới Vương Lão Gia T.ử là ai , một trong mấy ông nội mà Niên Quân Mân nhận! Cũng là giúp cô chuyển khoa.

 

Dĩ nhiên là ông nội ruột của Vương Điềm Điềm, cô liếc Niên Quân Mân, thảo nào sắc mặt khó coi, nghĩ đến, dĩ nhiên mối quan hệ với ruột, cũng may mắn Niên Quân Mân giữ vẻ mặt, nếu là cô, tâm lý sớm sụp đổ .

 

Vương Lão Gia T.ử Ngọc Khê, , “Cháu là Ngọc Khê , bảo Quân Mân đưa cháu đến gặp , thằng nhóc thời cơ đúng, nghĩ đến, đưa đến gặp Niên Lão Đầu , ông nội của cháu, luôn luôn xếp ở cuối cùng.”

 

Cái giọng điệu chua lè chua lét ghê!

 

Ngọc Khê giải thích, “Là nguyên nhân của .”

 

Vương Lão Gia T.ử càng vui vẻ hơn, “Mới đó che chở , tệ, tệ.”

 

Ngọc Khê đỏ mặt, phản ứng , ông nội đang trêu cô !

 

Niên Quân Mân đỡ ông nội, “Ông nội Vương xuống , đợi một hồi đấy ạ!”

 

Vương Lão Gia T.ử đặt gậy xuống, “Tốt, .”

 

Niên Quân Mân ở một bên, tiện miệng hỏi, “Vừa mới đó là cháu gái của ông ạ?”

 

Vương Lão Gia T.ử thở dài, “ , con gái lớn của thằng con trai , mấy năm nay, việc gì cũng đến, nhưng một cũng cho cửa, bọn họ cũng cách, hành tung của còn rõ hơn cả nữa! Thế nào cũng gặp , hôm nay thì đợi ở cổng bệnh viện đấy!”

 

Ngọc Khê tặc lưỡi, đây mới chính là cơ quan tính toán hết mức!

 

Niên Quân Mân, “Thảo nào ở nhà từng thấy.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-67-ong-noi.html.]

Vương Lão Gia T.ử xua tay, “Nhà của , bọn họ đừng hòng bước , nghĩ đến năm đó, hận ! Lại cái chân của , mấy năm nay, niệm tình m.á.u mủ trả thù, là sự dễ dàng tha thứ lớn nhất , nó thì khen ngược, lợi dụng danh tiếng của , thấy thích tính toán, nhưng hãy xem còn sống mấy năm nữa, đây là vắt kiệt để trải đường cho , còn nghĩ đến gia sản nữa!”

 

Ngọc Khê trong lòng cảm động lớn, giọng điệu ông nội vững vàng, giống như đang chuyện của khác, nhưng thể ẩn nấp nỗi bi thương của một trái tim c.h.ế.t.

 

Niên Quân Mân mím môi, “Ông nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.”

 

Vương Lão Gia T.ử chớp mắt, “, sống lâu trăm tuổi, còn thấy sinh con cái nữa!”

 

Niên Quân Mân, “Đến lúc đó, sẽ đón ông qua ở cùng .”

 

Vương Lão Gia T.ử vui vẻ, “Tốt, .”

 

Ngọc Khê mặt đỏ bừng, còn kết hôn mà! Con nhắc đến , duy nhất chút tiếc nuối, chỉ thể sinh một đứa, ai da, cô đang nghĩ cái gì thế! Thật hổ!

 

Ngồi xuống một cái là hơn một giờ đồng hồ, trong lúc đó Niên Quân Mân đỡ Vương Lão Gia T.ử một chút, để hoạt huyết, đợi thêm nửa giờ.

 

Tôn Lão đầu đầy mồ hôi , tinh thần chút : " nghỉ ngơi , tỉnh thì gọi ."

 

Niên Quân Mân vội vàng phòng bệnh. Trên khuôn mặt vốn chút m.á.u của ông nội Niên hồng hào lên nhiều, hô hấp vững vàng, hàng lông mày vẫn luôn nhíu chặt giãn , ngủ sâu.

 

Vương Lão Gia T.ử vòng quanh giường bệnh hai vòng: "Bản lĩnh của Lão Tôn thần kỳ thật, đến, sắc mặt của Lão Niên vẫn ảm đạm, bây giờ, dường như trẻ mấy tuổi ."

 

Niên Quân Mân: "Tôn Lão là quốc thủ, y thuật cao. Hôm nay đột phá, ngờ hiệu quả đến thế."

 

Vương Lão Gia T.ử gật đầu: "Năm đó Lão Niên đúng là gặp vận may ch.ó ngáp ruồi ."

 

Niên Quân Mân: "Vương Gia Gia, ông đợi lâu như cũng mệt mỏi , về nghỉ ngơi . Đợi ông nội tỉnh, sẽ gọi điện thoại báo qua."

 

Vương Lão Gia T.ử thở dài: "Vậy , về đây. Cậu cũng cần gọi điện cho nữa, bộ dạng lão tiểu t.ử , nhất định là , ngày mai qua."

 

Niên Quân Mân đỡ ông: "Vâng, cháu tiễn ông."

 

Vương Lão Gia T.ử khoát tay: "Cậu đưa xuống lầu là , tài xế đang đợi ở đó!"

 

"Vâng."

 

Ngọc Khê theo xuống tiễn , trở phòng bệnh, cô : "Thuốc thần kỳ quá."

 

Niên Quân Mân: "Cho nên, nhất định bảo quản cho , thể cho ai ."

 

" . , Vương Lão Gia T.ử và con trai ông mâu thuẫn gì ?"

 

Niên Quân Mân vén chăn lên giường, điều chỉnh tư thế, lâm hồi ức: "Cô cũng , năm đó ba vị gia gia điều cán bộ xuống cơ sở rèn luyện ở thôn, Niên Gia Gia và Lôi Gia Gia thương, nhưng Vương Gia Gia đến lúc đó là thương."

 

"Cho nên, chân của Vương Gia Gia là thương lúc đó ?"

 

Niên Quân Mân gật đầu: "Ừm, chân đả đoạn. Sau nối , nhưng thiếu dinh dưỡng, lao động. Năm đó nếu Niên Gia Gia và Lôi Gia Gia việc chăm sóc ông , chừng Vương Gia Gia còn. Mặc dù khỏi, nhưng môi trường sống , nhiễm lạnh, chân để bệnh căn. Những năm , ông vẫn chống gậy, cứ trời mưa gió là đau thấu tim."

 

Ngọc Khê thông minh, kinh ngạc kêu lên: "Vết thương ở chân của Vương Gia Gia là do con trai ông ?"

 

Niên Quân Mân gật đầu: "Ừm, Vương Gia Gia chỉ một con trai. Ban đầu cũng lan đến gần. Anh cẩn thận, kỳ thật thể bình an vượt qua, nhưng con trai thích ảo tưởng, thích lãng mạn, học là về phương diện điện ảnh, giấu ít sách, bắt , liên lụy đến Vương Gia Gia. Vì để thoát khỏi hiềm nghi, vu khống cha , vì để đoạn tuyệt quan hệ, còn đả đoạn chân của Vương Gia Gia."

 

Đồng t.ử Ngọc Khê co rút : "Đồ súc sinh."

 

Niên Quân Mân gật đầu: " là súc sinh, nhưng đây cũng là điều Vương Gia Gia hận nhất."

Loading...