Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 679: Không kịp thấy mặt

Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:38:02
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vé máy bay là do trợ lý đặt, xe cũng chuẩn sẵn, nhưng khi đến sân bay, Ngọc Hi gần như lả . Bao nhiêu năm , đây là đầu tiên cô tiều tụy đến mức .

Niên Quân Mân xót xa thôi: "Hay tàu hỏa em, máy bay ."

Giọng Ngọc Hi yếu, nhưng khi nôn thốc nôn tháo xong cô cảm thấy khá hơn nhiều: "Anh gọi điện hỏi bác sĩ , em cũng thấy đỡ hơn , máy bay . Em đói, xem gì ăn , đừng mua đồ dầu mỡ, mua giúp em một ít."

Trợ lý về, chỉ còn Niên Quân Mân ở , vẫn yên tâm: "Anh về ngay, em đợi một lát."

"Vâng."

Niên Quân Mân nhanh , tay cầm túi bánh bao: "Bánh bao nhân chay, chỉ còn hai cái thôi, em ăn tạm lót nhé."

Ngọc Hi đón lấy bánh bao, c.ắ.n một miếng thấy nôn, đây là hiện tượng . Nghĩ đến bà nội, trong miệng cô chẳng còn chút dư vị gì, nhưng vì đứa con trong bụng cô vẫn ăn, cô cố gắng ăn hết một cái: "Còn một cái ăn , tối nay cũng ăn gì mà."

Niên Quân Mân hỏi: "Em ăn thêm nữa ?"

"Vâng."

Niên Quân Mân xót vợ, bụng cũng đói cồn cào nhưng dám mua đồ ăn khác sợ vợ nôn tiếp. Anh ăn nốt cái bánh bao lót , uống thêm chai nước cho đầy bụng an ủi vợ: "Bà nội sẽ ."

Lòng Ngọc Hi mấy lạc quan, cuộc điện thoại của là để thông báo về mặt bà cuối. Một mặt cô nỡ xa bà, mặt khác cô nghĩ, bà sống cũng chịu tội, ngược là hưởng phúc. Đầu óc cô cứ hoạt động ngừng, nhắm mắt an thần cũng .

Hai vợ chồng lên máy bay, Ngọc Hi chút khó chịu nhưng may mà nôn. Xuống máy bay, Lữ Mãn đợi sẵn ở cửa đón.

Vợ chồng Ngọc Hi mang hành lý nên ngoài .

Lữ Mãn thấy gương mặt trắng bệch của con gái liền trách: "Cái con bé , bảo là cần gấp mà. Nhìn sắc mặt con xem, đứa nhỏ nghịch con ?"

Ngọc Hi xoa bụng: "Con vẫn . Bố, bà nội ạ?"

Lữ Mãn thở dài, phận con như ông mới là đau lòng nhất: "Về xem thì thôi. Ngọc Chi và Ngọc Thanh ngày mai mới về cùng , chúng về ."

Ngọc Hi biểu cảm của bố là tình hình lạc quan . Cũng may Niên Quân Mân dìu, nếu chân cô nhũn .

Lữ Mãn xót con gái, đường về ông cố vực dậy tinh thần hỏi han tình hình của cô: "Thật sự chứ? Hay là ghé bệnh viện thành phố khám qua một chút."

Tình trạng sức khỏe của Ngọc Hi tự rõ, đứa nhỏ trong bụng ngoan đến lạ, phản ứng buồn nôn cũng biến mất: "Con , về thăm bà nội ạ."

Lữ Mãn tình cảm giữa con gái và bà nội sâu đậm, thấy con thực sự mới nhấn ga phóng nhanh hơn.

Về đến nhà gần rạng sáng, Ngọc Hi gồng tỉnh táo để thăm bà.

Bà nội gầy rộc chỉ còn da bọc xương, mu bàn tay tiêm đến xanh tím. Bà đang trong cơn hôn mê, đến mức thì đưa bệnh viện cũng cần thiết nữa, đều hiểu rõ trong lòng.

Ngọc Hi một trận, vì quá mệt mỏi nên trong nhà cho phép cô thức canh, bắt cô nghỉ.

Tiếc là ngủ cũng yên giấc, cuối cùng vì quá kiệt sức cô mới chìm giấc ngủ một lúc.

Sáng sớm, Ngọc Hi đột nhiên bật dậy. Niên Quân Mân vì chăm vợ nên ngủ nông, thấy vợ phi dậy mặc quần áo, miệng lẩm bẩm: "Bà ."

Niên Quân Mân xỏ giày, khoác áo đuổi theo. May mà vợ vẫn nhớ đang m.a.n.g t.h.a.i nên nhanh chứ chạy.

Đến phòng bà nội, bà tỉnh. Thấy Ngọc Hi, bà giơ tay lên mỉm : "Tốt, quá, thể gom đủ một chữ 'Tốt' (ý đủ trai đủ gái) , bà mừng cho con."

Ngọc Hi đây là hiện tượng hồi quang phản chiếu, nước mắt kìm mà trào : "Bà nội."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-679-khong-kip-thay-mat.html.]

Bà nội xoa tóc cháu gái, yếu ớt : "Trước đây bà yên tâm về con, giờ đây bà yên tâm nhất chính là con. Ngoan, , con nên mừng cho bà mới , bà sống thế là chịu tội mà!"

Mỗi ngày lồng n.g.ự.c cứ đau thắt , chỉ nó khó chịu đến nhường nào.

Ngọc Hi càng thương tâm hơn.

Bà nội con cháu trong phòng, điều đáng tiếc duy nhất là gặp hai đứa cháu trai đích tôn. Tuy chút tiếc nuối nhưng con cái đều ở bên cạnh, bà cũng còn cầu mong gì nữa.

Cuối cùng bà sang ông nội. Để chăm sóc bà mà ông cũng gầy sọp . Bà vỗ vỗ tay ông: " dò đường , ông đừng vội mà theo ngay nhé, nếu sẽ vui . Chúng nương tựa cả đời , ông thỏa mãn tâm nguyện của , đừng để yên lòng."

Đôi mắt đục ngầu của ông nội ứa lệ: "Bà mà nhẫn tâm bỏ một thế . Chúng tính là thanh mai trúc mã, từng rời xa , bà nỡ cho cùng."

Bà nội nhớ những ngày gian khổ lúc mới cưới, nhớ nhiều chuyện: " sẽ đợi ông, chúng còn kiếp mà. dường như thấy từng chút một của cuộc đời , gả cho ông thật , thật ..."

Lời bà dứt, đôi mắt cũng khép . Ánh sắc của sự hồi quang phản chiếu định hình bằng một nụ an tường, bà sẽ bao giờ tỉnh nữa.

Ngọc Hi thét lên một tiếng: "Bà nội!"

Mọi đều bừng tỉnh, miệng gào gọi , gọi bà.

Ngọc Hi gục lòng Niên Quân Mân mà . Cô trở về đổi vận mệnh của bà nội, nhưng bà vẫn coi như là mất sớm, đầy bảy mươi tuổi. Trải qua đại hỉ đại bi, dày Ngọc Hi bắt đầu nhộn nhạo.

Trịnh Cầm là con dâu, việc đều do bà lo liệu. Nhìn dáng vẻ khó chịu của con gái, bà với Niên Quân Mân: "Đưa Ngọc Hi về phòng con, ở đây nhiều việc lắm."

Niên Quân Mân thấy trong thôn bắt đầu kéo đến, đông hỗn loạn, Ngọc Hi đang mang thai, tránh để va chạm nên bế vợ về phòng.

Ngọc Hi giường nghẹn ngào: "Bà nội thương em nhất, từ nhỏ lén lút đồ ngon cho em, các em trai đều bằng em . Có tiền bà cũng mua đồ ngon cho em, bà nội thương em nhất ."

Niên Quân Mân trong lòng cũng buồn, bà nội đối với cũng , chê bai , cũng lén cho đồ ăn: "Bà chúng sống thật ."

Bà mất buổi sáng, nên buổi sáng cũng chẳng thời gian mà ăn uống gì, dân làng kéo đến tấp nập.

Mãi đến trưa, vợ chồng Ngọc Thanh và Ngọc Chi mới về tới, vợ chồng Chu Linh Linh thì đến sớm hơn hai tiếng.

Ngọc Hi và chị họ Chu Linh Linh mấy trận .

Ngọc Thanh và Ngọc Chi quỳ thẳng tắp, hai em kịp mặt bà cuối nên thê t.h.ả.m nhất.

Đặc biệt là Ngọc Thanh cứ tự tát mặt : "Đều tại con, nếu con cố thức nốt một đêm đó thì đến mức thấy bà cuối, đều tại con."

Cái tát mạnh, đừng Ngọc Thanh quanh năm vận động nhưng nền tảng rèn luyện hồi nhỏ vẫn còn, sức tay lớn vô cùng, gò má xanh tím cả lên.

Trịnh Cầm xót con chịu nổi, vội vàng ngăn : "Bà nội con đều cả, thí nghiệm của con đang ở giai đoạn mấu chốt, bà hiểu cho con mà. Giờ con đ.á.n.h như chẳng khiến bà yên lòng ?"

Ngọc Thanh : "Mẹ, lòng con đau quá."

Trịnh Cầm vỗ về con trai lớn: "Mẹ , đều cả."

Buổi tối thức linh sàng, sức khỏe Ngọc Hi trụ nổi, quỳ đốt vàng mã cũng bao lâu. Vì đứa con trong bụng, cô c.ắ.n răng húp hết hai bát cháo.

Người trong nhà đều về đông đủ, con trai, con dâu, cháu nội ngoại đều mặt.

Bà nội , ánh đổ dồn ông nội nhiều hơn, tình cảm của hai cụ sâu đậm thế nào ai cũng rõ.

Ông nội cũng cần túc trực bên cạnh, vợ chồng Ngọc Hi nhận lấy công việc .

 

Loading...