Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 687: Biến mất
Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:38:41
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Niên Quân Mân nghẹn lời: "Mẹ ngủ đẫy giấc mới tỉnh chứ con."
Diệu Diệu chớp chớp đôi mắt to: "Bố ơi, món trứng hấp con nguội ngắt ."
Ngọc Hi mở mắt , Diệu Diệu liền toét miệng : "Mẹ ơi, con nhớ lắm."
Giọng non nớt ngọt xớt khiến lòng Ngọc Hi mềm nhũn. Cô hôn chụt một cái mặt con gái, cô cũng nhớ con bé c.h.ế.t. Vì giữ cho nhóc con trong bụng bôn ba nên cô về nhà nào, lâu gặp, con gái cao lên mà cũng béo .
Diệu Diệu vẫn nhớ món trứng hấp, bé trèo xuống giường: "Mẹ ơi, con trứng hấp cho ."
Lòng Ngọc Hi tràn đầy cảm xúc. Con gái cho cô, dù hình thức cho lắm nhưng chỉ cần chín là : "Diệu Diệu giỏi quá."
Cô nhóc tự hào khoe: "Con học ở trường mầm non đấy."
Ngọc Hi ngẩn : "Trường mầm non dạy cái ?"
Niên Quân Mân chút ghen tị, con bé từng cho ăn bao giờ, giải thích: "Tiết học thực hành ở trường đấy, món trứng hấp đơn giản nên con bé nhớ kỹ nhất."
Ngọc Hi ăn một miếng, biểu cảm bỗng cứng đờ. Cô bất động thanh sắc : "Quà của con gái , cũng nếm thử ."
Nói đoạn, cô xúc một thìa lớn đưa tận miệng Niên Quân Mân.
Mặt Niên Quân Mân tái . Mặn quá! Má Lưu trông con bé ?
Diệu Diệu ngước gương mặt nhỏ nhắn lên: "Bố ơi, ngon lắm ?"
Niên Quân Mân cố nuốt xuống: "Ừ."
Ngọc Hi thể ăn tiếp nữa, cô đẩy hết cho Niên Quân Mân: "Bố thích ăn thì nhường hết cho bố đấy."
Diệu Diệu lưỡng lự, Ngọc Hi bèn : "Con gái , con chuyện với em trai hoặc em gái ?"
Cô nhóc lập tức dời chú ý: "Em trai em gái ở ạ?"
Ngọc Hi xoa bụng: "Ở trong bụng ."
"Sao các em chịu ngoài ạ?"
Ngọc Hi ôm con gái: "Phải đợi tám tháng nữa các em mới ngoài ."
Đôi mắt cô nhóc sáng lấp lánh: "Con thể chuyện với các em ?"
"Dĩ nhiên là ."
Niên Quân Mân nhân cơ hội đó bê bát ngoài, đem xuống bếp. Vừa thấy má Lưu, hỏi ngay: "Mặn quá má ơi, lúc Diệu Diệu bỏ muối má trông ?"
Má Lưu đang rửa tay: "Không nên chứ nhỉ, con bé bỏ mà, chắc là lúc rửa tay con bé lén bỏ thêm !"
Niên Quân Mân: "Chắc chắn là ."
Má Lưu : "Cơm nước xong cả , Tiểu Hi tỉnh ?"
"Tỉnh , để con gọi cô ."
"Được."
Bữa tối chỉ gia đình Ngọc Hi. Niên Canh Tâm và Diêu Trừng về nhà đẻ, Niên Phong và Mai Hoa thì thành phố S .
Sau bữa cơm, Ngọc Hi chơi trò chơi với con gái đến khi con bé ngủ cô mới về phòng.
Niên Quân Mân đặt cuốn sách đang cầm xuống: "Ý của bố là khi ông về sẽ đưa dì Mai dọn ngoài ở."
Ngọc Hi hiểu ngay mấu chốt: "Vì em m.a.n.g t.h.a.i ?"
Niên Quân Mân gật đầu: "Tính cả em nữa là ba bà bầu , má Lưu chăm sóc xuể."
Ngọc Hi ý giữ nhưng nghĩ kỹ thôi: "Vâng."
Niên Quân Mân ôm vợ, thấy tinh thần cô lắm: "Không còn sớm nữa, ngủ thôi em."
Ngọc Hi "ừ" một tiếng nhắm mắt . Đột nhiên cô mở choàng mắt Niên Quân Mân giật b.ắ.n , lo lắng hỏi: "Sao thế? Em khỏe ở ?"
Ngọc Hi dậy: "Xem cái trí nhớ của em ! Anh hành lý của em, một cái hộp, bên trong là khối phỉ thúy em mua. Thẻ Trúc Ngọc nó, em suýt thì quên mất."
Niên Quân Mân bước xuống giường, nhanh tìm thấy khối nguyên thạch to bằng quả trứng gà: "Cái ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-687-bien-mat.html.]
" . Lúc mua em định gọi điện với , nhưng đó quanh em nên thôi. Chính là nó đấy, em cho nó nuốt ngay nên Thẻ Trúc Ngọc giận em mãi đấy."
Niên Quân Mân thực sự khối đá gì đặc biệt: "Sao cho nó nuốt luôn?"
"Lúc mua thấy, thể để nó biến mất dấu vết , nên em định về nhà mới đưa cho nó."
Niên Quân Mân leo lên giường, Thẻ Trúc Ngọc đang sốt sắng xông , ném khối đá lên giường: "Nuốt !"
Ngọc Hi cũng mở to mắt quan sát. Có thể thấy rõ bằng mắt thường, men theo vị trí "mở cửa sổ", khối ngọc thạch đang biến mất, nhanh đó lộ thứ bên trong: một khối đá màu, dường như dòng nước đang chuyển động.
Vợ chồng Ngọc Hi chớp mắt chằm chằm. Thẻ Trúc Ngọc càng lúc càng sáng, thứ bên trong cũng biến mất . Và điều kỳ diệu xảy , Thẻ Trúc Ngọc bay ngược cơ thể Ngọc Hi, cô thậm chí còn cảm nhận nó nữa.
Niên Quân Mân cầm vỏ đá còn sót lên xem kỹ, phát hiện sự bất thường của vợ, chỉ tưởng rằng giống như khi, Thẻ Trúc Ngọc ăn no về thôi.
Niên Quân Mân nghiên cứu vỏ đá, bên trong trống rỗng, thực sự còn sót chút gì.
Ngọc Hi: "Có vấn đề ."
Niên Quân Mân giật , chuyện liên quan đến vợ thể lơ là: "Vấn đề gì em?"
Ngọc Hi mặt đen : "Em liên lạc với Thẻ Trúc Ngọc nữa, cảm giác như nó biến mất ."
Niên Quân Mân nhíu mày: "Không gọi ?"
Ngọc Hi gật đầu: "Vâng."
Niên Quân Mân nhận sự việc nghiêm trọng, vội xuống giường tìm khối đá quý mới mua: "Thử cái xem."
Ngọc Hi thử nữa nhưng vẫn lắc đầu: "Không tác dụng."
Niên Quân Mân trầm tư một hồi đoán: "Có khi nào nó nạp đầy năng lượng nên cần thời gian tiêu hóa ? Hoặc là nâng cấp ?"
Ngọc Hi: "Cũng khả năng. Hay là cứ đợi một thời gian xem ?"
Niên Quân Mân xoa trán: "Rốt cuộc thứ nó nuốt là cái gì ."
Ngọc Hi: "Em rõ, nhưng trực giác cho thấy đơn giản. Thôi kệ nó , nếu thực sự năng lượng đủ thì còn tiết kiệm tiền nữa đấy!"
Cô cũng thể nếm mùi vị của một giàu thực thụ .
Hai vợ chồng giấu chuyện đáy lòng. Thời gian trôi qua nhanh chóng, Ôn Vinh về và gấp rút biên tập phim. Niên Phong và Mai Hoa cũng dọn ngoài, còn vợ chồng Niên Canh Tâm định ở cho đến khi đứa trẻ chào đời.
Ngọc Hi cũng béo lên một chút. Cô đến công ty mà ở nhà dưỡng thai, còn mua ít sách về phỉ thúy để nghiên cứu.
Trong thời gian đó, văn phòng luật sư của Tư Âm khai trương, Ngọc Hi cũng gửi quà chúc mừng.
Thấm thoắt một tháng trôi qua, Thẻ Trúc Ngọc vẫn động tĩnh gì. Thời gian càng lâu, Ngọc Hi càng lo lắng.
Diêu Trừng chống tay thắt lưng gọi: "Chị dâu, chị dâu ơi."
Ngọc Hi sực tỉnh: "À, thế em?"
Diêu Trừng xuống một cách vất vả, cô sắp sinh đến nơi : "Em đang về Chu Lộ, con bé ở Thủ đô học đại học mà cứ nhất quyết về thành phố S nhỉ?"
Ngọc Hi: "Con bé lớn lên ở thành phố S, là con riêng của vợ . Đừng con bé văn nhã yếu đuối, thực là kiểu ngoài mềm trong cứng đấy. Em thấy từ lúc ở nội trú, con bé ít khi về nhà ?"
Diêu Trừng: " thật, chúng thực lòng coi con bé là em gái mà."
Gia đình họ .
Ngọc Hi chuyển chủ đề: "Ngày dự sinh của em và dì Mai khá gần đấy, con của em của dì Mai sẽ chào đời đây."
Diêu Trừng nghĩ đến cũng : "Vâng, đúng là trùng hợp thật."
Nói đoạn, Diêu Trừng nhíu mày: "Chị dâu, bụng chị giống như mới ba tháng ạ."
Ngọc Hi tẩm bổ mãi cũng lấy cân nặng ban đầu, gầy mà bụng to, trông càng rõ hơn. Trong lòng Ngọc Hi cũng dự tính: "Chị cảm thấy chỉ một đứa, định hai ngày nữa khám t.h.a.i định kỳ sẽ kiểm tra xem ."
Diêu Trừng: "Chị dâu, nhà chị đúng là gen sinh đôi thật mà! Anh Ngọc Thanh cũng sinh đôi đấy thôi."
Ngọc Hi xoa bụng: "Chuyện thì rõ, chắc là !"
Ngọc Hi thấy tiếng bước chân, cửa thì thấy Trịnh Mậu Nhiên và Ngọc Chi . Lòng Ngọc Hi chùng xuống, cô vội thu những cảm xúc trong mắt.