Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 69: Cây ngay không sợ chết đứng
Cập nhật lúc: 2025-12-19 16:40:52
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vương Điềm Điềm vốn nuông chiều từ bé, nên khi bàn tay như gọng kìm của Ngọc Khê siết chặt, cô đau sợ Ngọc Khê sẽ đ.á.n.h thật, thế là im re dám ho he lời nào.
Ngọc Khê hất tay Vương Điềm Điềm . Cô nàng ôm cổ tay, Ngọc Khê bằng ánh mắt hằn học, định buông lời đe dọa nhưng chạm ánh mắt của Ngọc Khê vội nuốt ngược trong, hậm hực dậm chân bỏ .
Lôi Âm tiến gần hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì ?"
Ngọc Khê tóm tắt ngắn gọn mối quan hệ giữa hai bên. Lôi Âm trợn tròn mắt: "Hôm nay cô đến đây chắc là ý của đạo diễn Vương nhỉ!"
"Ừ, sự cho phép của ông , Vương Điềm Điềm chẳng dám đến đây ."
"Đạo diễn Vương quyền thế nhỏ, bảo liệu ông tìm cách đối phó chúng ?"
Ngọc Khê trầm tư: "Chúng diễn viên, cũng khỏi cổng trường, ông gì chúng chứ? Hơn nữa, ông cũng chẳng dám càn . Tuy nhiên vẫn đề phòng một chút, việc đạo cụ trang phục cứ để Hoàng Lượng mặt là ."
Lôi Âm lúc mới yên tâm, liếc đồng hồ bảo: "Tiểu Khê, cũng nên mua một chiếc đồng hồ thôi."
Ngọc Khê chạm cổ tay trống trơn, đúng là đồng hồ thì bất tiện thật: "Ừ, cũng đến lúc mua một cái . Không còn sớm nữa, chúng về thôi!"
________________________________________
Trưa hôm , Lôi Âm bắt xe về nhà. Ngọc Khê bưu điện gọi cho chị họ, kể về chuyện đạo cụ trang phục.
Chu Linh Linh xong thì sửng sốt: "Giờ chị mới nhận đầu óc em nhiều ý tưởng thật đấy, mà quy mô cái lớn hơn cái . Không chị lên lớp em , nhưng từng bước một, mới mà đòi chạy là ."
Ngọc Khê hiểu ý của chị họ, liền đáp: "Chị ơi, em tự chừng mực mà. Em hề viển vông, em thực sự tính toán kỹ lưỡng cả ."
Chu Linh Linh thở dài: "Chị chỉ sợ em mới thành công bước đầu mà lỡ thất bại thì sẽ đả kích tinh thần thôi."
"Thất bại là thành công mà chị. Nếu đến dũng khí đối mặt với thất bại còn thì thành công ? Chị ơi, em thực sự lòng tin, chị tin em một ."
"Được , , chị tin em. Có điều chị nhiều tiền đến thế, trong tay chỉ hai vạn thôi, còn lấy từ chỗ chị. Để chắc chứ?"
Ngọc Khê vân vê dây điện thoại: "Không ạ, dù bác cả cũng chuyện mở cửa hàng , chỉ mong bác tiếp tục giữ kín với ở nhà là ."
Chu Linh Linh : "Chị , mai chị sẽ chuyển tiền cho em."
Ngọc Khê hì hì, là vốn khởi đầu : " chị ơi, chị xưởng vải nào uy tín ? Em đặt dệt một ít vải riêng."
Chu Linh Linh đáp ngay: "Có chứ, nhà bạn chị mở xưởng vải mà. Em cần màu gì cứ bảo chị, chị đặt giúp cho."
"Dạ từ từ ạ, đợi khi nào nhận đơn hàng đặt cũng muộn."
"Nghe em tự tin thế chị cũng bắt đầu mong chờ thành công đấy. Cố lên nhé!"
"Dạ!"
Ngọc Khê gác máy bước về, trong lòng thầm tính toán: cần thêm một chiếc máy ảnh để chụp màu sắc chuẩn nhất, và còn cần cả thợ thêu nữa.
Hiện nay nhiều nhà máy đang đóng cửa hàng loạt, đặc biệt là các xưởng thêu thủ công. Từ khi máy móc thế con , nhiều công nhân sa thải. Cô cần những bậc thầy đại tài, chỉ cần thợ thêu lành nghề là . Tranh thủ lúc nghỉ ngơi cô sẽ tìm thử để chuẩn sẵn sàng.
Nghĩ đến chuyện tinh giản biên chế, Ngọc Khê khỏi bùi ngùi. Thời của bố cô, công nhân trong nhà máy là niềm mơ ước của bao , mà giờ đây phần lớn đều nghỉ việc.
________________________________________
Đến giờ học buổi chiều, Lôi Âm mới trường với vẻ mặt ủ rũ. Vừa xuống, cô nàng thì thầm: "Ông ngoại tớ gặp mới đưa tiền. Ông tin , mà cũng chẳng tin tớ."
Ngọc Khê hề giận, cô thấu vấn đề: "Bởi vì ông ngoại yêu nên mới gặp tớ thôi. Đó là tin tưởng, mà là bảo vệ ."
Lôi Âm gục xuống bàn: "Ông ngoại tớ còn e dè Hà Giai Lệ, nếu lát nữa ông gì khó , đừng để bụng nhé."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-69-cay-ngay-khong-so-chet-dung.html.]
Ngọc Khê nháy mắt: "Yên tâm , tớ tâm lý vững lắm, chỉ là run tí thôi!"
Lôi Âm bật : "Ông tớ trông đáng sợ , đừng lo."
Ngọc Khê gật đầu: "Được , học bài ."
________________________________________
Buổi tối khi tan học, cửa hàng mở cửa. Lôi Âm dẫn Ngọc Khê đến một nhà hàng đặt . Đó là nơi sang trọng xa hoa mà là một quán ăn bình dân, ấm cúng.
Áp lực trong lòng Ngọc Khê vơi nhiều, cô cảm thấy thiện cảm với ông ngoại Lôi Âm tăng lên. Việc chọn một quán ăn giản dị chứng tỏ ông dằn mặt cô, mà thực sự chỉ gặp mặt trò chuyện.
Trong phòng bao đơn giản, ông cụ đến từ . Ông mặc bộ đồ kiểu Tôn Trung Sơn chỉnh tề, toát lên vẻ nghiêm nghị và cẩn thận.
Thấy chỉ ông ngoại, Lôi Âm thở phào: "Ông ơi, ông đến sớm thế."
Ông cụ Triệu mỉm : "Ông rảnh nên đến thôi. Hai đứa bộ mệt , xuống uống hớp nước ."
Lôi Âm kéo tay Ngọc Khê: "Ông ơi, đây là bạn nhất của cháu, Lữ Ngọc Khê. Ngọc Khê, đây là ông ngoại tớ."
Ngọc Khê ngoan ngoãn chào: "Cháu chào ông Triệu ạ."
Ông cụ Triệu gật đầu: "Ngồi cháu, đừng gò bó quá."
"Dạ!"
Ngọc Khê xuống bên cạnh Lôi Âm. Ông cụ Triệu nhấp một ngụm bảo phục viên: "Cho lên món ."
Thức ăn dọn lên nhanh. Khi đầy đủ, ông cụ lên tiếng: "Ăn , đừng khách sáo. Chúng ăn chuyện cho thoải mái."
Ngọc Khê thực lòng rằng cô hề căng thẳng: "Dạ ."
Ông cụ Triệu gắp món Lôi Âm thích bát cô bé, sang Ngọc Khê: "Ông Âm Âm kể về chuyện của cháu , thật ngờ mối quan hệ lắt léo như ."
Ngọc Khê buông đũa: "Cháu cũng ngờ tới ạ."
Ông cụ Triệu đột ngột chuyển tông giọng: "Cháu hận ? Hà Giai Lệ bỏ rơi cháu, gặp nhận cháu, cháu từng nghĩ đến chuyện trả thù ?"
Ngọc Khê thẳng mắt ông cụ: "Nói hận thì là dối. vì trả thù một hạng như mà để bản lún sâu thì cháu thấy đáng. Hơn nữa cháu cho rằng, chỉ cần cháu sống hơn bà , đó là sự trả thù lớn nhất . Cháu hiểu ý của ông, xin ông yên tâm, cháu kết bạn với Lôi Âm để lợi dụng để trả thù."
Ông Triệu sững một chút: "Cháu đúng là thẳng thắn. Cháu thì ông cũng vòng vo nữa. Ông đúng là yên tâm về cháu. Lúc đầu cháu và Lôi Âm mở tiệm tốn bao nhiêu tiền nên ông tính toán, chỉ cần Âm Âm vui là . Nó từ nhỏ bạn, dù cháu mục đích khác ông cũng bỏ qua. lấy tận năm vạn, khiến ông nghi ngờ."
Giọng Ngọc Khê vẫn bình thản: "Ông yên tâm là đúng ạ. Cháu sẽ hứa hươu hứa vượn, cũng dám bừa là nếu lỗ cháu sẽ gánh hết để ông yên lòng. Làm ăn lãi lỗ là chuyện thường, cháu giải thích nhiều. Mẹ kế cháu từng dạy, chỉ cần sống thẹn với lòng là . Cháu thực tâm coi Lôi Âm là bạn, là đủ ."
Vẻ mặt ông cụ Triệu nghiêm nghị, Lôi Âm nhịn kéo kéo áo ông. Ngọc Khê hề ý định thỏa hiệp, nếu cô kiên định với lập trường của thì khiến ông ngoại Lôi Âm tin tưởng .
Bất chợt, ông Triệu nở nụ : "Cháu thú vị đấy, giống hạng như Hà Giai Lệ. Hôm nay gặp cháu, ông cũng yên tâm ."
Ngọc Khê mừng thầm trong lòng, vượt qua thử thách. Lôi Âm vui sướng nhảy cẫng lên: "Cảm ơn ông ngoại!"
Ông cụ Triệu hỉ hả, còn ngỏ lời mời Ngọc Khê: "Lúc nào rảnh cứ cùng Lôi Âm về nhà ông chơi nhé."
Ngọc Khê , nhưng trong lòng thừa hiểu ông cụ vẫn tin tưởng , ông cô xuất hiện trong tầm mắt thì mới thực sự an tâm. Dù cô cũng cây ngay sợ c.h.ế.t , chẳng việc gì sợ.
Sau bữa tối, Lôi Âm thuận lợi nhận sổ tiết kiệm. Trên đường về, cô nàng cứ líu lo ngớt.
________________________________________