Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 692: Ác báo

Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:38:46
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trịnh Mậu Nhiên bao giờ chạm những ký ức , đó là những ký ức đắng cay nhất. Khi đó bụng đói cồn cào mà vẫn đồng việc, sức lực vốn chẳng bao nhiêu nên công điểm nhận càng ít ỏi. Dù lụng vất vả lâu ngày nhưng vẫn dễ thương, hôm nay rách tay thì mai trầy chỗ khác.

Ông cũng từng một cô con gái, mỗi ông về nhà, con gái đều tranh hết việc nhà, lúc thì bưng nước, lúc hỏi ông đau ở .

Trịnh Mậu Nhiên nhắm mắt , ông nhớ nữa. Càng nhớ thì càng thấy áy náy, mà càng áy náy thì càng thấy bản năm xưa thật tàn nhẫn. Quả nhiên mà, ông tự nhạo chính . Bản năm đó thực sự quá trẻ tuổi, quá ngạo mạn. Sự kìm nén suốt nhiều năm cuối cùng cũng chỗ trút , mà ông thể trách chỉ chính .

Ông thực sự về, về thời điểm chuyện bắt đầu. Ông nhất định sẽ dạy dỗ con gái t.ử tế, để con nhịn đói, mắng nhiếc. khi nghĩ đến mảnh Thẻ Trúc Ngọc hề phản ứng, ông đột nhiên nản lòng thoái chí, sự hối hận thiêu đốt tâm can.

Trợ lý Nhiễm tưởng ông chủ mệt: "Ông chủ."

Trịnh Mậu Nhiên mở mắt , ánh mắt lấy sự bình tĩnh. Thấy Ngọc Hi và đang , ông nâng tay xem giờ: "Không còn sớm nữa, chúng về thôi."

Cảm giác ở bụng của Ngọc Hi chút kỳ lạ, cô cử động nên hiệu cho Niên Quân Mân tiễn.

Đợi Trịnh Mậu Nhiên , cô với Diêu Trừng: "Diệu Diệu , em cũng mau về nghỉ ngơi , chị ở đây trông là ."

Diêu Trừng quả thực mệt, cô về nghỉ, thấy đứa bé cũng yên tâm: "Vâng, mai em qua thăm Diệu Diệu."

Ngọc Hi dặn má Lưu: "Ngày mai má mấy món Diệu Diệu thích ăn, bảo Vương Bân mang qua đây nhé."

Má Lưu xót xa Diệu Diệu: "Để tự mang qua."

Văn Tịnh thấy Ngọc Hi định mở lời thì cướp lời : " sẽ ở đây trông Diệu Diệu."

Ngọc Hi im lặng vài giây, đôi mắt khẩn thiết của Phương Tuyển, con gái: "Được."

Văn Tịnh thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục : "Thân thể em đang nặng nề, ở đây cứ giao cho chị. Em cũng về nghỉ ngơi , sáng mai hãy đến."

Ngọc Hi lắc đầu, con gái đang thương, ruột thể bỏ : "Em về cũng ngủ yên giấc ."

Văn Tịnh khuyên nữa, hai vợ chồng đều là những coi con như mạng sống.

Niên Quân Mân , con gái một lượt: "Anh về thu dọn ít quần áo và đồ dùng cần thiết, một lát sẽ . Ngọc Hi và Diệu Diệu giao cho vợ chồng chị nhé."

Vợ chồng nhà họ Phương lúc mới trút gánh nặng, là họ giận lây: "Được, , chúng ở đây cứ yên tâm."

Trong phòng bệnh đông , Phương Tuyển ở bên cạnh kể chuyện trò chuyện để thu hút sự chú ý của Diệu Diệu, nên con bé tạm thời quên cơn đau.

Trên mặt Ngọc Hi cuối cùng cũng lộ một chút ý . Cô rõ ngày mai Phương Tuyển học, nhưng con rốt cuộc vẫn sự ích kỷ, vì con gái , cô cũng nhắc chuyện bảo Phương Tuyển về.

Nhà họ Phương đang thấy đuối lý, vợ chồng Phương Càn cũng tin tưởng thành tích của con trai nên cũng gì.

Niên Quân Mân , mang theo đồ chơi Diệu Diệu thích, một ít đồ ăn vặt của con bé và quần áo cho vợ. Thấy sắc mặt vợ hồng hào hơn đôi chút, cuối cùng cũng yên tâm: "Anh báo cảnh sát ."

Ngọc Hi: "Vương T.ử Linh chắc chắn bỏ trốn chứ?"

Niên Quân Mân: "Anh bảo trợ lý kiểm tra các chuyến bay, khung giờ chuyến nào cả."

"Bà sẽ ngốc đến mức chỉ mua vé về thành phố G nhỉ?"

"Bà thông minh ."

Ngọc Hi im lặng. thật, nếu là thông minh thì tay với trẻ con, chăng não bộ đều dùng hết mấy chuyện đấu đá trong nhà ?

Vợ chồng Phương Càn , trong lòng hiểu rõ.

Niên Quân Mân dậy với Phương Càn: "Anh là nhân chứng mục kích, cần đến đồn cảnh sát để biên bản."

Phương Càn: "Được, biên bản ngay."

Ngọc Hi từng luật, cô cam tâm: "Bà cố ý gây thương tích cũng chẳng xử mấy năm."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-692-ac-bao.html.]

Những lời đó cô , Diệu Diệu ngoài gãy xương chân thì vết thương quá nặng—phỉ phui cái miệng, cô thà rằng con gái chẳng thương chút nào.

Niên Quân Mân: "Với phận của Vương T.ử Linh, đó là đủ cho bà nếm mùi ."

Lòng Ngọc Hi mới nguôi giận đôi chút. Cô tin Vương Hán Thần chịu hạ hòa giải vì Vương T.ử Linh. Kẻ nào động đến con gái cô, cô hận thể g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ đó, hòa giải là chuyện bao giờ cửa.

Niên Quân Mân là bố của Diệu Diệu, cùng Phương Càn đến đồn cảnh sát.

Văn Tịnh thấy con trai đang ở bên cạnh Diệu Diệu, liền với Ngọc Hi: "Chúng thực sự ngờ bà tay với trẻ con."

Ngọc Hi: "Chuyện trách chị."

Văn Tịnh định gì đó nhưng thấy Ngọc Hi ý định tiếp tục câu chuyện nên cũng giữ im lặng.

Niên Quân Mân một , Ngọc Hi hỏi: "Tìm thấy ?"

Vẻ mặt Niên Quân Mân nhẹ nhõm: "Tìm thấy , Vương T.ử Linh còn chẳng nghĩ đến chuyện chạy trốn. Bà từng nghĩ chúng sẽ báo cảnh sát, vẫn đang ở căn nhà tại Thủ đô. Tuy nhiên, chuyện lớn ."

Ngọc Hi: "Hửm? Sao thế ?"

Niên Quân Mân nhếch môi: "Bà đang cùng gã nhân tình trẻ hít ma túy. Lúc cảnh sát , đồ đạc còn kịp dọn, bắt quả tang tại trận, còn tìm thấy một ít trong túi xách nữa. Lần chuyện cố ý gây thương tích vài năm đơn giản ."

Ngọc Hi lạnh: "Đáng đời, ác hữu ác báo."

Niên Quân Mân cũng vui mừng, thật đúng là trùng hợp, chậm mười mấy phút nữa thôi là bắt . Anh biểu cảm lạ: " , gã nhân tình đó chính là trong mấy tấm ảnh ."

Ngọc Hi chớp chớp mắt: "Tịch Nhạc ? Tiết Nhã chắc chắn sẽ vui lắm đây. Nửa năm nay nhà họ Tịch cứ đeo bám suốt, cô sắp phiền c.h.ế.t . Có đưa con ngoài còn chặn đường, con gái cô sợ phát khiếp, hận đến nghiến răng."

Niên Quân Mân: "Chuyện lớn, em báo cho cô một tiếng , để khỏi bọn họ tìm đến quấy rầy nữa."

Ngọc Hi đồng hồ: "Muộn , để mai ."

Niên Quân Mân sẽ rời khỏi bệnh viện, nhưng trong phòng Văn Tịnh, biểu cảm lạnh mấy phần. Văn Tịnh nét mặt vặn vẹo, cuối cùng chỉ đành : "Sáng sớm mai sẽ qua, Phương Tuyển ở nhé."

Ít nhất nhà họ Phương cũng để một .

Niên Quân Mân bấy giờ mới thôi tỏa "khí lạnh": "Ừ."

Ngọc Hi cũng gì thêm.

Văn Tịnh , Niên Quân Mân bế vợ lên: "Mau nghỉ ngơi , trông con cho. Ngày mai đợi má Lưu đến, chúng kiểm tra một chút."

Ngọc Hi xuống, xoa xoa bụng: "Nói với chuyện lạ , lúc mới đến bệnh viện bụng em khó chịu, giờ thấy ấm áp hẳn lên, ngay lúc nãy bụng thấy dễ chịu luôn, xem sắc mặt em hồng hào hẳn lên ."

Niên Quân Mân kỹ sắc mặt vợ, quả thực ngày càng hồng hào: "Ngày mai càng nên kiểm tra xem ."

Ngọc Hi gật đầu, tựa gối, một bên con gái, một bên xoa bụng. Cô hề ảo giác, bụng thực sự thoải mái, thắt lưng cũng còn đau mỏi. Cô ngáp một cái, cơn buồn ngủ kéo đến.

Niên Quân Mân vỗ nhè nhẹ như vỗ về trẻ nhỏ cho đến khi vợ chìm giấc ngủ. Anh chằm chằm bụng vợ, đột nhiên mỉm , dồn sự chú ý con gái.

Nửa đêm, Diệu Diệu ngủ yên giấc, nhưng Ngọc Hi ngủ quá say, chẳng thấy gì cả. Niên Quân Mân và Phương Tuyển cả đêm cũng ngủ.

Niên Quân Mân hài lòng với việc Phương Tuyển hễ thấy con gái cử động là lập tức mở mắt.

Anh cũng quan sát sự đổi của vợ suốt cả đêm. Trước khi ngủ sắc mặt chỉ hồng hào hơn một chút, nhưng theo thời gian, sự đổi của vợ quá lớn. Không đến sắc mặt, ngay cả làn da vốn xỉn màu do m.a.n.g t.h.a.i vất vả cũng trở nên trắng trẻo hơn.

Anh là đầu ấp tay gối, một chút đổi nhỏ cũng thu mắt. Trong lòng chút lo lắng, thầm mong trời mau sáng.

Ngọc Hi tỉnh dậy lúc sáu giờ. Cô nghỉ ngơi , lâu nghỉ ngơi thoải mái như thế , cả đêm mộng mị, cảm giác đau nhức cơ thể cũng biến mất. Cô con gái đang ngủ, chợt chú ý đến bàn tay . Tay cô trắng trẻo hẳn , làn da khôi phục như lúc mang thai. Cô trợn tròn mắt kinh ngạc.

 

Loading...