Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 708: Khỏi rồi
Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:39:02
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dáng vẻ của An Khang bây giờ giống với Ngọc Khê lúc đang mang thai, thằng bé đang dần trở nên khỏe mạnh hơn. Nếu do nền tảng sức khỏe của An Khang quá kém, sự đổi chắc chắn sẽ còn rõ rệt hơn nữa.
Vợ chồng Ngọc Khê khỏi lo âu. Thước Thước còn chui thanh tre ngọc nữa, chuyển thế , hai vợ chồng cứ ngỡ năng lực của nó mất sạch, ngờ nhóc con vẫn giữ một phần năng lực, mà còn là loại nghịch thiên như .
Vợ chồng Niên Phong thì mừng rỡ khôn xiết. Trời mới , kể từ khi con xuất viện, lòng họ từng thanh thản phút nào. Giọng của con còn hy vọng hồi phục, lòng cha đau như cắt.
Diêu Trừng xen : "Bố ơi, An Khang lên , là đưa em bệnh viện khám xem , họng cũng đang dần hồi phục đấy ạ!"
Niên Phong bế thốc con trai nhỏ lên: "Phải, , bệnh viện ngay."
Nói ông quấn khăn cho con định luôn, đúng là thấy hy vọng .
Ngọc Khê thấy "thốn" , cô véo nhẹ con trai út. Cô hề bỏ lỡ vẻ đắc ý trong mắt nhóc tì , quả nhiên là do Thước Thước . Thế nhưng nhóc con cũng giấu giếm gớm, nếu phát hiện thì thực sự chẳng ai chú ý đến nó. Cô bật , dù vẫn là trẻ con, đủ tinh khôn.
Vợ chồng Ngọc Khê ăn ý bế con về phòng ngủ. Trong phòng còn ngoài, Ngọc Khê nhéo má Thước Thước: "Thành thật thì khoan hồng, kháng cự thì xử nghiêm. Khai mau, con dùng năng lực như thế nào?"
Nhóc tì trợn tròn mắt, như hỏi: "Sao ba phát hiện ?".
Ngọc Khê hừ một tiếng: "Mẹ là của con."
Niên Quân Mân bồi thêm: "Ba là ba của con!"
Nhóc tì hừ hừ trong họng, đôi mắt đảo liên tục, tìm cách lấp l.i.ế.m qua chuyện, chỉ tiếc là vợ chồng Ngọc Khê đều là những "cáo già".
Nhóc tì "a" một tiếng, hiệu đòi ba bế. Niên Quân Mân nhanh nhẹn bế nó lên.
Ngọc Khê chằm chằm, thấy nhóc tì nhét ngón tay miệng Quân Mân. Cả Quân Mân cứng đờ, thể tin nổi, mãi đến khi nhóc tì rút tay mới phản ứng.
Ngọc Khê con, nãy còn tinh ranh mà giờ ngáp ngắn ngáp dài, xem là cạn kiệt tinh thần . Cô bế con sang, nhẹ nhàng dỗ dành, nhóc tì nhanh chóng chìm giấc ngủ. Sau khi đặt con xuống, Ngọc Khê mới hỏi: "Vừa chuyện gì ?"
Niên Quân Mân l.i.ế.m khóe môi: "Vừa nãy trong miệng hai giọt nước, là từ ngón tay thằng bé chảy ."
Ngọc Khê nhớ thứ cuối cùng mà nhóc tì hấp thụ, bên trong chính là chất lỏng: "Đây năng lực tự của Thước Thước, mà là nhờ 'nuốt' thứ đó mà . Anh xem dùng một là mất một ?"
Niên Quân Mân con trai út đang ngủ: "Có dùng một mất một thì , nhưng chắc chắn là sử dụng vô hạn."
Ngọc Khê thở phào: "Không vô hạn là , đỡ gây họa. Sau dạy nó dùng bừa bãi nữa. Mà cũng , chất lỏng nó nuốt cuối cùng đó rốt cuộc là cái gì nhỉ?"
Niên Quân Mân mở két sắt, lấy cái vỏ còn sót . Chất lỏng bên trong hấp thụ sạch sẽ, lúc kiểm tra sờ thử, chẳng còn sót gì, lớp đá bên ngoài bóc sạch, chỉ còn cái vỏ phỉ thúy màu sắc cho lắm.
Ngọc Khê cầm lấy lật qua lật xem xét, cùng lắm cũng chỉ là một cái bình chứa. Niên Quân Mân lấy một ít nước thường, thả cái vỏ phỉ thúy . Ngọc Khê ngây : "Anh gì ?"
Niên Quân Mân giải thích: "Nếu nó là bình chứa, đó vẫn còn sót một ít, cứ thử xem gì , thì cũng chẳng mất mát gì."
Ngọc Khê đơ mặt, đúng là chỉ Niên Quân Mân mới nghĩ chiêu .
Niên Quân Mân chằm chằm ly nước, Ngọc Khê thì rút một cuốn sách xem, đợi vợ chồng Niên Phong đưa An Khang khám về.
Hai tiếng , tám giờ tối, vợ chồng Niên Phong mới về đến nhà, mặt mày hớn hở, quét sạch nỗi u sầu những ngày qua.
Mai Hoa hoa chân múa tay chia sẻ tin vui: "Chuyên gia kiểm tra , họng của An Khang dấu hiệu hồi phục, các chỉ cơ thể cũng hơn nhiều."
Vợ chồng Ngọc Khê , Thước Thước đúng là nghịch thiên thật!
Về đến phòng ngủ, hai vợ chồng leo lên giường mà ai câu nào. Ngọc Khê con trai út, cảm thấy con đường giáo d.ụ.c đúng là nặng nề mà!
Sáng sớm hôm , Ngọc Khê thức dậy thấy Niên Quân Mân . Cô các con một cái, thấy chúng vẫn đang ngủ liền nhà vệ sinh. Cửa phòng vệ sinh đang khóa: "Anh bao lâu , xong đấy?"
Niên Quân Mân đang gương vuốt mặt, thấy liền mở cửa .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-708-khoi-roi.html.]
Ngọc Khê ngẩn , đưa tay sờ lên mặt chồng: "Vết chân chim của biến mất , trẻ bao nhiêu ."
Niên Quân Mân nắm lấy tay vợ: "Thay đổi mặt chỉ là chuyện nhỏ thôi, quan trọng là cái chân . Trước đây mỗi sáng thức dậy trời lạnh là chân khó chịu, hôm nay dậy thấy đau nữa, còn cảm thấy ấm áp vô cùng."
Ngọc Khê cúi xuống sờ thử: "Thực sự còn khó chịu nữa ?"
Niên Quân Mân nhón chân nhảy lên mấy cái, cái chân từng thương hề cảm giác đau đớn vướng víu: "Em thấy , đây dám nhảy thế ."
Ngọc Khê thấy , kìm đưa tay nắn nắn cái chân , mũi cay xè: "Thế là khỏi hẳn ạ?"
Mắt Niên Quân Mân cũng đỏ lên. Anh tưởng chừng như còn để tâm, nhưng trong lòng luôn một cái dằm: "Chắc là đang dần dần khỏi hẳn."
Ngọc Khê bắt lấy hai chữ "dần dần": "Chúng bệnh viện kiểm tra !"
Niên Quân Mân lắc đầu: "Không , nếu thực sự khỏi hẳn thì giải thích thế nào? Cho dù bệnh viện thì cũng đến bệnh viện nhỏ, thủ đô . Thậm chí là khỏi thì với thôi, tuyệt đối cho ai ."
Ngọc Khê xuống mép giường: "Sao khỏi nhanh thế mà An Khang đổi rõ rệt bằng nhỉ?"
Niên Quân Mân con trai út ngủ suốt một đêm tỉnh: "Chắc là do liều lượng. Thằng bé cho nhiều hơn, em Thước Thước kìa, trông nó vẫn còn mệt lắm."
Ngọc Khê vuốt ve nhóc tì, nhóc con chun mũi một cái nhưng vẫn tỉnh: "Nó thực lòng coi chúng là cha . Từ lúc ý thức nó chỉ thấy chúng thôi. Trước đây vì cần năng lượng nên lời lắm, nhưng phần lớn thời gian vẫn theo chúng ."
Niên Quân Mân: "Nó đầu t.h.a.i thì chính là con trai của chúng ."
"Vâng."
Niên Quân Mân cầm ly nước lên: "Em ."
Ngọc Khê cầm ly nước, sững sờ: "Sao em thấy hình như nước trong hơn nhỉ?"
Niên Quân Mân cầm cái vỏ phỉ thúy lấy từ : "Không ảo giác , nước máy thể trong như nước tinh khiết thế , đúng là trong hơn thật. May mà giữ cái vỏ , thứ cũng là bảo bối đấy."
Ngón tay Ngọc Khê mân mê vành ly: "Nước công dụng gì ? Phải thử nghiệm thế nào đây?"
Niên Quân Mân cây dâu tây bốn mùa bệ cửa sổ: "Dùng thực vật thử xem ."
"A!"
Ngọc Khê sang, Thước Thước tỉnh, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn vẻ mệt mỏi. Thấy nhóc tì chằm chằm ly nước, cô thầm nghĩ: "Con uống ?"
Đôi mắt nhóc tì sáng rực lên: "A, a!"
Niên Quân Mân đưa cho nó, gõ nhẹ trán con trai: "Con , như nữa, con chắc chắn là hấp thụ nổi ?"
Tay Thước Thước cứng đờ, từ từ hạ xuống, nước mắt rưng rưng. Lần là nó thật, thấy mà ăn. Nó , thực sự uống sẽ chịu nổi mà mất mạng. Nó "a a" hét lên mấy tiếng, thành lời, chỉ là một đứa bé sơ sinh, ngay cả việc lấy một chút linh thủy cũng khó khăn, là nó thực sự .
Ngọc Khê dỗ dành nhóc con, nó trông tội nghiệp vô cùng!
Niên Quân Mân thấy Thước Thước buồn đáng thương, tay cũng chậm trễ, đổ một chút nước cây dâu tây. Sau đó, họ thấy cây dâu tây lớn lên với tốc độ mắt thường thể thấy , nhưng cuối cùng... nó héo rũ c.h.ế.t sạch.
Thước Thước cũng ngừng , trợn tròn mắt, vẻ sợ hãi. May mà nó uống, thứ quá mạnh, chịu nổi nên c.h.ế.t luôn .
Ngọc Khê cũng giật kinh hãi. Niên Quân Mân nhổ cây dâu tây : "Lát nữa mang đốt."
Thứ dám vứt bừa ngoài.
Ngọc Khê lo lắng ly nước, năng lượng quá mạnh : "Mấy thứ xử lý thế nào đây ?"