Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 710: Nhà họ Lữ
Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:39:04
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngọc Khê cởi áo khoác, đầu tiên xe nôi xem hai đứa con trai, thấy hai nhóc tì đang ngủ say, cô mới xuống hỏi: "Bạn đại học của em ? Tính theo ngày tháng thì vẫn khai giảng mà?"
Mai Hoa giải thích: "Chẳng Lộ Lộ đang thêm ở quán cà phê , bạn cùng phòng của nó Tết về quê nên cũng ở đó ."
Ngọc Khê tò mò: "Nam nữ ?"
"Bạn cùng phòng, con gái."
Ngọc Khê hiểu, Mai Hoa thêm gì nữa, nghĩa là một bạn bình thường: "Bạn cùng phòng của em dò hỏi về con? Muốn diễn viên ạ?"
Mai Hoa: "Mẹ Lộ Lộ thì , bạn nó dò hỏi kỹ lắm, hỏi chuyện nhà thôi, còn hỏi ông nội tên gì nữa. Lộ Lộ , nhưng cũng nhận gì đó đúng."
Ngọc Khê: "..."
Hồi Tết cô mới nghĩ đến chuyện , giờ xuất hiện ? Tuy gặp mặt, nhưng thể hỏi về ông nội thì thực sự nhiều, hỏi đến ông nội nghĩa là nhắm đến .
Mai Hoa vốn ở chợ đầu mối nên giỏi sắc mặt, bà ngay vấn đề: "Quen con?"
Ngọc Khê nhạt: "Chắc là thực sự quan hệ đấy ạ. Mẹ giúp con với Lộ Lộ một tiếng, hỏi xem lai lịch của cô bạn thế nào."
Mai Hoa định là hai đứa đều điện thoại, gọi điện chẳng tiện hơn , nhưng nghĩ đến tính cách của con gái — từ đến nay bao giờ chủ động gọi điện — bà nuốt lời định trong, gật đầu đồng ý nhưng trong lòng khỏi phiền muộn.
Vốn dĩ bà đưa con gái đến đây là để sống cuộc sống , nhưng con gái bà trong xương tủy quá mạnh mẽ, sợ theo bà thì chính sẽ chịu uất ức. Đó chính là sự chênh lệch về môn đăng hộ đối, con gái bà luôn sợ bản đủ bản lĩnh để vững.
Bà mừng vì con gái chủ kiến, lo cho bản , thấy xót xa.
Ngọc Khê đẩy xe nôi về phòng, khi chỉ còn một , cô mới gọi điện về nhà cho bố.
Lữ Mãn thấy là điện thoại của con gái, liền sảng khoái: "Con gái, gọi cho bố thế ?"
"Bố ơi, bố chuyện về bản gia của ông nội ? Bao nhiêu năm mà con chẳng ông nhắc đến bao giờ."
Lữ Mãn ngạc nhiên: "Sao tự nhiên nhắc đến chuyện ?"
"Có đang dò hỏi về con thông qua Châu Lộ, hỏi cả về ông nội nữa. Con đoán là liên quan nên mới đặc biệt hỏi bố, lỡ tìm đến thật mà chẳng gì thì ."
Lữ Mãn khá kích động: "Bố cũng nhiều , hồi nhỏ ông nội con nhắc qua, thời gian trôi qua lâu quá, cuộc sống mưu sinh vất vả nên chẳng ai nhắc nữa. Thế , để bố về hỏi ông nội con , khi nào hỏi rõ ràng bố sẽ gọi cho con."
"Vâng ạ."
Cuộc gọi dứt, điện thoại của Lôi Lạc tới: "Chị ơi, hồi Tết chị ý định với công ty em, giờ khai xuân , em hỏi xem chị còn ý định đó ?"
Ngọc Khê khá hứng thú với công ty của Lôi Lạc. Cô hiểu về máy tính, nhưng hàng năm đều xem qua một công ty mạng cần đầu tư, thực sự bên nào bằng Lôi Lạc. Lôi Lạc là bản lĩnh.
Vừa khai xuân vội vàng gọi cho cô, chắc là thực sự trụ nổi nữa : "Bên em hết vốn ?"
Lôi Lạc đỏ mặt: "Vâng, em cũng tìm vài công ty đầu tư, họ thấy ngắn hạn lợi nhuận, chỉ đốt tiền nên đều từ chối cả."
"Em cũng thật thà quá, sợ hết chị sẽ đầu tư ?"
Lôi Lạc hiểu rõ chị cùng cha khác , nếu hứng thú chị sẽ nhắc đến, nhất định là điều tra qua . Chị việc cẩn trọng, nắm chắc thì sẽ mở miệng: "Chị ruột của em mà, em giấu ai chứ bao giờ giấu chị."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-710-nha-ho-lu.html.]
Ngọc Khê thấy mát lòng mát , cảm thán thằng nhóc giờ khéo léo hơn nhiều: "Em đúng, chị em trong nhà, chị cũng vòng vo. Chị đúng là hứng thú với công ty em, nhưng vốn đầu tư công ty em cần nhỏ, chị để sản phẩm ít nhất mất một năm, càng về càng đốt tiền nhiều. Anh em ruột rà cũng sòng phẳng, cổ phần chia thế nào? Vẫn tính toán cho rõ ràng."
Tảng đá trong lòng Lôi Lạc cuối cùng cũng rơi xuống, còn lo tâm huyết của đổ sông đổ biển nữa, cố nén xúc động: "Ngày mai em đến tìm chị, chúng gặp mặt bàn bạc nhé, chị?"
Ngọc Khê ngoài cửa sổ, trời âm u, xem chừng sắp tuyết rơi, mà chắc là tuyết lớn: "Ngày mai đến nhà chị ."
"Dạ , chị ơi, em cúp máy đây."
"Ừ."
Ngọc Khê đặt điện thoại xuống, khẽ một tiếng, thằng nhóc vẫn cần rèn luyện thêm!
Hai đứa nhỏ cũng tỉnh, Ngọc Khê cho b.ú sữa xong bế các con lên giường. Trẻ con lẫy là lúc đáng yêu nhất, hai nhóc tì khỏe mạnh vô cùng, chân tay cứng cáp, cứ lật qua lật mệt là gì.
Ngọc Khê mỉm , đừng Thước Thước là một đứa trẻ bình thường, nhưng giờ cũng là một thằng nhóc ngốc nghếch, chơi đùa vui vẻ.
Hơn một tiếng , Lữ Mãn gọi điện : "Chắc chắn là nhà họ Lữ vẫn còn sống sót."
Ngọc Khê hỏi: "Ông nội ạ?"
Lữ Mãn kể: "Nhà họ Lữ tuy đại gia tộc gì nhưng cũng coi là tông tộc. Trước giải phóng, cả làng một nửa là họ Lữ. Năm đó miền Nam loạn lạc, giặc giã phá hoại từng làng một, cố nội con hết cách, thể để cả nhà cùng c.h.ế.t , hết lương thực phòng bắt , nên quyết định chia gia đình lánh nạn mỗi một ngả. Năm đó ông nội con là con út, đính hôn với bà nội con, nên ông bà nội theo cố nội chạy nạn."
Lữ Mãn dừng một chút giải thích: "Người của bà nội con đều mất cả , hai nhà đính ước từ nhỏ, chỉ còn bà nội con nên nuôi dưỡng trong nhà luôn."
Ngọc Khê hiểu, quan hệ hai nhà ông bà nội , nhưng cô từng ông nội nhắc đến cố nội: "Cố nội qua đời ạ?"
Lữ Mãn gật đầu: "Ừ, lập quốc đúng lúc nơi dừng chân gặp hạn hán lớn, vốn tiền ruộng, ông cụ qua đời. Để sống sót nên mới dạt đến chỗ bây giờ, bà ngoại con giúp đỡ mới an cư lạc nghiệp ."
Ngọc Khê nhớ bà nội từng ngoại giúp đỡ nhiều: "Bố ơi, ông nội từng về quê cũ xem ạ?"
Lữ Mãn thở dài: "Muốn về mà tiền, con cũng ngày xưa khổ cực thế nào đấy. Ông nội con vất vả lắm mới bén rễ ở đây thì đến lúc cô cả con đời, những năm tháng ăn đủ no đó ông về . Đến cũng cần giấy giới thiệu, bố và cô út con lượt đời, nên cũng chẳng nghĩ đến chuyện về nữa. Đợi đến khi chuyện qua , năm 80 ông nội con ngóng nhưng làng họ Lữ còn nữa, nên ông cũng thôi ý định."
Lòng Ngọc Khê trĩu nặng, ngôi làng biến mất thế nào, chắc là c.h.ế.t gần hết : "Ông nội là con út, ông còn mấy chị em nữa ạ?"
Lữ Mãn đáp: "Ông nội con ba trai và hai chị gái. Nghe ông kể là cháu trai của bác cả con còn bằng tuổi ông nội cơ. Ngay cả cô bà nhỏ tuổi nhất cũng hơn ông nội con tám tuổi, năm đó đều lập gia đình cả , mỗi chạy một hướng."
Ngọc Khê ngẩn : "Năm đó họ còn sống cả chứ ạ?"
"Không, gia đình bác hai con đều sát hại cả ."
Ngọc Khê chuyển chủ đề: "Hiện tại đang dò hỏi về con, chỉ là là ai thôi."
Nỗi đau buồn của Lữ Mãn cũng tan biến, ông : "Đến lúc đó sẽ thôi."
Ngọc Khê trò chuyện với bố thêm một lát, bảo bố là đợi cô điều tra rõ ràng mới báo cho ông nội.
Cô cũng tên của vài vị trưởng bối. Năm đó ông nội còn nhỏ, trôi qua bao nhiêu năm , ông chỉ nhớ tên các chị, còn các cháu thì chỉ theo hàng chữ đệm, tên cụ thể thì đều quên sạch.
Người cả còn sống của nhà họ Lữ tên là Lữ Lương Nhân, tính tuổi tác thì lớn hơn ông nội nhiều. Ngọc Khê bấm đốt ngón tay tính, nếu tính cả việc kết hôn sớm, nếu còn sống chắc cũng tám mươi tuổi .
Người thứ hai mất là Lữ Lương Nghĩa, thứ ba là Lữ Lương Đạo. là đặt tên theo thứ tự "Nhân, Nghĩa, Đạo, Đức". Tên khai sinh của ông nội vốn là Lữ Lương Đức, chứ cái tên Lữ Trường Thắng đổi.