Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 712: Người đến

Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:39:06
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngọc Khê hiệu cho Lôi Lạc chờ một lát, cô cũng tránh mặt: "Lộ Lộ."

Chu Lộ Triệu Tuyết với ánh mắt phức tạp, thấy giọng chị dâu mới hồn: "Chị dâu, bạn học của em gặp chị."

Ngọc Khê cầm điện thoại khựng một chút: "Cô gặp chị?"

Chu Lộ thấy Triệu Tuyết đang rướn cổ lén, liền rũ mắt. Cô thích Triệu Tuyết, từ lúc nhập học thích: "Vâng, cô gặp mặt chuyện trực tiếp với chị."

Ngón tay Ngọc Khê gõ nhẹ lên ghế sofa. Triệu Tuyết hề ngốc, thấy Chu Lộ dò hỏi là cô càng thêm chắc chắn. Chỉ là ngờ mới một đêm mà nôn nóng chờ nổi , việc coi như đảo lộn kế hoạch của cô. Không, cũng chẳng hẳn là đảo lộn, thì sớm muộn cũng gặp, nên điều tra thì vẫn điều tra, tránh việc hiểu rõ đối phương để cuối cùng kịp trở tay: "Chị . Còn nửa tháng nữa mới khai giảng, em cũng đừng vội thêm nữa, dẫn cô về đây cùng , chị Mai nhớ em lắm."

Chu Lộ định từ chối nhưng nuốt lời trong, cô cũng nhớ , từ tới giờ từng xa lâu như : "Vâng ạ, em sẽ đặt vé máy bay, chuyến 9 giờ sáng mai em sẽ về."

Cô vẫn luôn chuyến đó.

"Đợi em về chị sẽ thanh toán tiền vé cho, sáng mai tài xế sẽ đón em."

"Vâng, chị dâu tạm biệt."

Triệu Tuyết rõ lắm, chỉ Chu Lộ sắp về thủ đô: "Cô Lữ ?"

Chu Lộ che giấu vẻ thích trong mắt, mỉm nhạt: "Cậu gì cần thu dọn ? 7 giờ sáng mai đợi tớ ở ga tàu điện ngầm."

Triệu Tuyết trong lòng vui sướng, cũng thấy an tâm hơn: "Được, cảm ơn , cảm ơn nhiều."

Chu Lộ với chủ quán là nữa. Triệu Tuyết siết chặt vạt áo, cô đợi nổi đến lúc Lữ Ngọc Khê tìm đến, cô nhanh chóng đổi hiện trạng. Còn việc gọi điện về cho gia đình, cứ đợi gặp tính .

Tại thủ đô, Ngọc Khê cúp máy, vân vê chiếc điện thoại. Thôi thì cứ đợi gặp Triệu Tuyết lấy thông tin cụ thể điều tra cũng muộn. Cô bỏ điện thoại sang một bên, với Lôi Lạc: "Chúng tiếp tục."

Lôi Lạc đa nghi, cũng chẳng tò mò, cầm bản kế hoạch lên: "Chị xem qua ."

Ngọc Khê đón lấy, đó về quy hoạch và phát triển tương lai của công ty, còn một dữ liệu điều tra. Những dữ liệu khá sát với những gì Ngọc Khê từng xem qua, hề giả. Tuy nhiên, thấy tiền cần đầu tư, đúng là "đốt tiền" thật: "Rất triển vọng. Chị em trong nhà chị cũng lời khách sáo, chị chỉ hỏi, em định cho chị bao nhiêu cổ phần? Số tiền ghi nhỏ , giai đoạn đầu cần 5 triệu tệ, các em đừng quên là lúc đầu công ty chỉ bỏ 2 triệu tệ thôi."

Khí thế của Lôi Lạc giảm xuống. Lúc đầu mấy bọn chỉ định một trò chơi nhỏ, ngờ đó cảm hứng ngày càng nhiều, phanh , tiền cần đến cứ như một hố đáy: "Bọn em thể chia 30% cổ phần, thể nhiều hơn nữa."

Ngọc Khê tuyết bay ngoài cửa sổ: "Làm ăn ai đàm phán như cả. 30% là đủ, rằng nguồn vốn đều do chị bỏ , vạn nhất nếu thua lỗ thì thiệt hại nặng nề nhất là chị, chị đang gánh chịu quá nhiều rủi ro."

Nhịp thở của Lôi Lạc dồn dập: "30% là thành ý lớn nhất em thể đưa . Công ty của em, bọn em là hợp tác ăn."

Ngọc Khê hiểu rõ tâm tư của Lôi Lạc. Thằng nhóc chắc chắn đang nắm giữ nhiều cổ phần nhất. Hồi mới mở công ty bỏ tiền , nếu đoán sai thì đang giữ 55% cổ phần để tuyệt đối nắm quyền kiểm soát, cho nên mới cuống lên như .

Ngọc Khê cân nhắc cho công ty của . Khoản đầu tư hề nhỏ, nếu cổ phần chia quá ít, pha loãng thì phần sở hữu sẽ còn ít hơn nữa. Một khi công ty của Lôi Lạc tạo giá trị, đến chia phần sẽ nhiều, cô cũng tính toán cho công ty của chính : "35%, thể ít hơn. Em rằng hiện tại chỉ chị là hứng thú đầu tư thôi."

Lôi Lạc lập tức xì . , chỉ chị là bằng lòng.

Ngọc Khê bồi thêm: "Em nghĩ đến chuyện khi thành công. Lúc đó cần em tìm nhà đầu tư mà sẽ xếp hàng để ném tiền ."

Lôi Lạc tỉnh ngộ. Phải , chỉ mải giữ khư khư cổ phần trong tay, chỉ cái lợi mắt. Chỉ cần thành công thì thiếu nhà đầu tư, cổ phần sớm muộn gì cũng pha loãng, chỉ cần là cổ đông lớn nhất là : "Để em về suy nghĩ thêm."

Ngọc Khê cũng giữ : "Chị tiễn em."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-712-nguoi-den.html.]

Lôi Lạc đống tuyết dày đến bắp chân: "Không cần tiễn chị, chị cứ ở trong nhà !"

Ngọc Khê định dậy xuống: "Được."

Lôi Lạc , Ngọc Khê liền gọi điện cho Tiết Nhã. Chuyện về công ty của Lôi Lạc cô bàn với Tiết Nhã từ lâu, chị họ và Lôi Âm cũng đều chuyện .

Tuyết cứ thế rơi mãi đến tối vẫn ngừng. Niên Quân Mân từ công ty về sớm, chút lo lắng: "Người bảo tuyết báo hiệu năm mùa bội thu, nhưng trận tuyết đầu năm lớn quá, cứ rơi thế thì thành tai họa mất."

Dì Lý : "Hôm nay mua thức ăn thấy giá tăng . Nghe bán rau bảo là miền Nam cũng đang tuyết, rơi nhỏ ."

Ngọc Khê bầu trời, chẳng thấy dấu hiệu gì là sắp ngừng. Mai Hoa lo lắng: "Tuyết thế liệu hoãn chuyến bay nhỉ?"

Cũng may, nửa đêm tuyết ngừng. Sáng sớm thức dậy, bầu trời hửng nắng.

Chuyến bay 9 giờ đến thủ đô cũng tầm trưa, về đến nhà đúng lúc ăn cơm trưa.

Mai Hoa gửi An Khang cho Ngọc Khê trông hộ, sáng sớm mua thức ăn. Về nhà bà cần dì Lý giúp mà tự xuống bếp nấu cơm, là những món Chu Lộ thích ăn.

Nấu xong xuôi, bà cứ hết đến khác cổng lớn: "Bảo sắp đến mãi thấy nhỉ? Đường trơn, chắc xảy chuyện gì chứ?"

Ngọc Khê cạn lời, cô gác điện thoại xong: "Chị Mai, chị đừng lo, Vương Bân lái xe vững."

Mai Hoa cửa một nữa, bà thực sự lo lắng. Sáng nay mua rau bà thấy mấy vụ t.a.i n.ạ.n xe cộ .

Ngọc Khê trêu đùa An Khang, lúc Mai Hoa mới chuyển dời sự chú ý. Nhìn con trai út ngày càng khỏe mạnh, khóe miệng bà hiện lên ý : "Thiếu nhà Canh Tâm là thấy như thiếu hẳn mấy đứa trẻ nhỉ."

Ngọc Khê bật : " thế, nhà Canh Tâm nghịch ngợm quá, một đứa bằng mấy đứa khác . Canh Tâm cũng thật là, thì một , cứ dắt díu cả vợ con theo."

Mai Hoa cũng : "Chị cũng ngờ Canh Tâm quyến luyến gia đình như , đúng là cũng mang theo vợ con. May mà đứa nhỏ cũng cứng cáp , chứ thì thế thực sự chịu thấu."

Ngọc Khê: "Chú , cứ nấn ná mãi chịu việc là để đợi con lớn thêm chút nữa đấy."

Như cũng , Niên Canh Tâm đưa vợ con theo việc cũng tránh mấy chuyện lăng nhăng rắc rối.

Mai Hoa thấy tiếng động liền bật dậy. Thấy Chu Lộ , bà đích chạy đón: "Cái con bé , Tết xong là ngay, mà bướng bỉnh thế ."

Mắt Chu Lộ đỏ, cô chỉ nhanh chóng độc lập: "Mẹ, con nhớ ."

Mai Hoa nắm tay con gái: "Tay lạnh toát thế . Mau nhà , nấu món con thích, sưởi ấm một chút ăn cơm."

Chu Lộ thèm để ý đến Triệu Tuyết, cô một tiếng theo nhà.

Triệu Tuyết từ lúc cửa ngẩn ngơ. Thủ đô tấc đất tấc vàng, sở hữu cả một căn tứ hợp viện... Lữ Ngọc Khê, chị họ còn giàu hơn những gì cô qua tivi. Thấy ai mời, cô vội vàng theo .

Ngọc Khê vẫn yên động đậy, quan sát cô gái đang ở cửa. Cô gái mặc áo lông vũ mà mặc một chiếc áo bông, gấu áo bạc màu, xem mặc vài năm . Quần áo đều đồ mới, tình hình gia đình kém hơn cô tưởng tượng. Nhìn sang diện mạo, mái tóc đen dài thẳng tắp là điểm thu hút nhất, làn da màu lúa mì, đôi má đỏ ửng — chỉ vì lạnh mà còn do môi trường ở quê nhà tạo thành, nhưng giờ nhạt nhiều, chắc là nhờ dưỡng ở thành phố S.

Về nhan sắc, cô trông khá thanh tú dễ , cao 1m60, quá cao nhưng vóc dáng khá .

 

Loading...