Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 713: Ganh tị

Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:39:07
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7Kq3X8wB6O

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngọc Khê quan sát Triệu Tuyết, Triệu Tuyết cũng đang đ.á.n.h giá Ngọc Khê. Triệu Tuyết thêm mấy , thấy chị còn và trẻ hơn tivi, đúng , trẻ đến lạ kỳ. Cô thực sự nảy sinh lòng ganh tị. So với Lữ Ngọc Khê, cô trông cứ như lớn tuổi hơn . Triệu Tuyết dời mắt khỏi Ngọc Khê, quanh phòng khách, tia ganh tị trong mắt sắp kìm nén nổi. Cô thầm nghĩ, nếu cũng sống trong môi trường ưu việt thế , liệu trẻ trung xinh săn đón như ?

Ngọc Khê thu hết những cảm xúc trong mắt Triệu Tuyết tầm mắt, lòng tính toán. Thấy mấy đứa nhỏ tự chơi đùa ngoan, cô dậy: "Thời gian còn sớm, ăn cơm , thức ăn nguội hết cả ."

Mai Hoa một tiếng, dắt tay con gái: " , ăn cơm, ăn cơm thôi."

Ngọc Khê Triệu Tuyết: "Chu Lộ dẫn bạn rửa tay phòng ăn. Có chuyện gì để bữa cơm hãy ."

Triệu Tuyết vội đáp: "Vâng ạ."

Trên bàn ăn, một nửa là món Chu Lộ thích, một món khác chuẩn riêng cho Ngọc Khê. Ngọc Khê giống Mai Hoa thiếu sữa, cô cho hai con b.ú nên thức ăn cần thanh đạm một chút.

Điều cũng cho thấy Mai Hoa thông minh. Sau khi gả đây, bà hề lên mặt kế, cách bà cư xử với Ngọc Khê vẫn như ngày đầu. Đặc biệt là từ khi Niên Quân Mân tiếp quản công việc của tập đoàn Đông Phương, Mai Hoa càng quan tâm đến Ngọc Khê hơn.

Bởi vì Mai Hoa hiểu rằng, An Khang lớn lên thì bà và Niên Phong cũng già, thể bảo bọc An Khang chỉ vợ chồng chị. Đó cũng là lý do Tết bà còn nhắc đến chuyện dọn ngoài nữa, bà An Khang cùng lớn lên với hai con trai của Ngọc Khê.

Ngọc Khê đợi Chu Lộ và Triệu Tuyết mới cầm đũa lên, với Triệu Tuyết: " cô thích ăn gì, cứ tự nhiên gắp nhé, đừng khách sáo."

Nhìn mười món ăn bàn, tay cầm đũa của Triệu Tuyết siết chặt. Đống hải sản đó cô còn bao giờ nếm thử, gì đến chuyện thích . Cô càng cảm thấy quyết định vội vàng đến đây là đúng đắn: "Món nào cũng thích ạ."

Ngọc Khê mỉm nhạt, cùng Mai Hoa bắt đầu dùng bữa.

Chu Lộ thực sự thích Triệu Tuyết nên bắt chuyện lấy một lời. Mai Hoa thì chiều theo ý con gái, bà cũng chẳng bận tâm đắc tội Triệu Tuyết . Bà hiểu Ngọc Khê, Triệu Tuyết vốn dĩ tâm tính rõ ràng, là họ hàng xa b.ắ.n đại bác mới tới, Ngọc Khê sẽ thực sự để tâm .

Nghe những lời quan tâm của Chu Lộ dành cho con gái, Triệu Tuyết càng thêm ganh tị. Đây chính là lý do cô ghét Chu Lộ: Chu Lộ một cực kỳ yêu thương , ngày nào cũng lo lắng hỏi han, còn thì bao giờ quan tâm cô lấy một câu.

Ngọc Khê vì Triệu Tuyết mà mất ngon, cô vẫn ăn uống bình thường vì còn nuôi con.

Sau bữa ăn, con Mai Hoa về phòng , chỉ bế An Khang mà còn dắt theo cả Thước Thước và Nóng Nóng. Dì Lý mang nước trái cây qua đó cũng ở giúp đỡ.

Trong phòng khách chỉ còn Ngọc Khê và Triệu Tuyết.

Triệu Tuyết sofa, chằm chằm đĩa hoa quả bàn một hồi ngẩng đầu lên, ướm lời gọi: "Biểu tỷ."

Ngọc Khê như : "Nói xem nào, chỉ cô phát hiện , là những khác trong nhà họ Lữ cũng chú ý ?"

Triệu Tuyết câu nệ, dám dối: "Chúng cũng mới chú ý đến biểu tỷ từ năm ngoái thôi. Năm ngoái tin tức về chị nhiều. Ban đầu là em họ của bác cả chú ý tới, con bé đó thêm, cũng đuổi theo thần tượng, thấy chị cũng họ Lữ nên đặc biệt chạy về nhà báo tin, đó còn tìm nhiều ảnh của chị nữa."

Ngọc Khê chạm nhẹ mặt : "Mặt nhận diện cao, giống ai?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-713-ganh-ti.html.]

Triệu Tuyết đáp: "Giống cô bà ạ, giống cô bà như đúc. Diện mạo sai , họ cũng sai ."

Ngọc Khê hỏi: "Tin tức của từ lâu , phát hiện ?"

Triệu Tuyết chút lúng túng: "Đại Tây Bắc nghèo lắm, là nông dân trông chờ ông trời, một năm chẳng tích góp bao nhiêu tiền. Có chút tiền đều dành để cưới xin hết cả. Trong làng mấy nhà mua tivi, mua cũng ít khi xem tin tức giải trí, báo chí thì càng ai mua. Những xa cũng chỉ mải mê kiếm tiền, chẳng ai quan tâm đến mấy chuyện đó."

Bản cũng , lên đại học vẫn chạy vạy lo tiền nong, bao giờ tham gia những chủ đề bàn tán về ngôi trong ký túc xá.

Ngọc Khê hiểu rõ: "Em họ cô mang tin về , ngóng ?"

Triệu Tuyết c.ắ.n môi: "Đám chúng học thêm cũng tìm cách dò hỏi, nhưng ai ở thủ đô cả. Tin tức báo đài giới thiệu cụ thể về chị, chúng tìm ở . Ông ngoại bảo bác cả về quê cũ một chuyến nhưng cũng chẳng manh mối gì. Lần nếu tình cờ thì cũng chẳng tìm chị ."

Vừa tiền, quan hệ, tìm thực sự quá khó.

Ngọc Khê "ừm" một tiếng: "Nói , ở Đại Tây Bắc chỉ nhà ông ba thôi ?"

Triệu Tuyết thẳng lưng: "Ở Đại Tây Bắc chỉ ông ngoại và cô bà thôi ạ. Chuyện ngày xưa thế nào rõ lắm, cái hỏi ông ngoại. Ông ngoại hai con trai, ba con gái. Bác cả là lớn nhất, chú út là nhỏ nhất, xếp thứ ba. Các dì ở giữa đều lập gia đình và bám rễ ở Tây Bắc lâu . Cô bà thì hai con gái, một con trai. Còn về đám con cháu cùng vai vế với thì nhiều lắm, kể hết , đến lúc gặp chị sẽ thôi."

Ngọc Khê khá ngạc nhiên khi ông ba và cô bà ở cùng . Cũng , nếu ở cùng thể nhận cô. Đây hẳn là từ nhỏ mặt cô bà mà lớn lên . Cô Triệu Tuyết thêm một cái, Triệu Tuyết là con thứ ba, con ở giữa chắc chắn sủng ái: "Nhà ông ba từng nghĩ đến chuyện bước chân ngoài ?"

Triệu Tuyết thở dài: "Không nghề nghiệp, chữ, ngoài kiểu gì ạ? Vốn dĩ là nông thôn, chỉ trồng trọt, trong nhà cũng chẳng ai là hạt giống học hành cả."

Ngọc Khê im lặng. Cô nghĩ đến nhà , tuy Hà Giai Lệ tính tình gì nhưng bà từng học trung học, học lực , kế cũng là thông minh từ nhỏ. Cô và các em học giỏi thực sự thừa hưởng từ gene nhà họ Lữ.

Xem gene nhà họ Lữ ngoại trừ ngoại hình khá thì đúng là đáng lo ngại thật. Ngọc Khê tìm hiểu những gì cần , những chi tiết cụ thể cô hỏi thêm. Dù lời Triệu Tuyết cô cũng tin , chi bằng hỏi địa chỉ tìm thám t.ử tư điều tra cho chắc.

Triệu Tuyết thấy Lữ Ngọc Khê gì nữa, trong lòng khỏi suy nghĩ miên man. Điều kiện của biểu tỷ như thế , còn nhà ông út mà ông ngoại luôn mong nhớ thì ?

Đồng thời cô cũng mừng thầm, nhà họ Lữ cuối cùng cũng một bản lĩnh, thể dắt díu cả nhà khỏi vùng Tây Bắc . Cô nắm chặt hai tay, tuy huyết thống xa một chút nhưng dù cũng là , để lấy lòng biểu tỷ đây!

Càng nhiều về biểu tỷ, lòng cô càng nóng hổi. Nhìn trang phục của biểu tỷ, cô bất giác sờ bộ quần áo đang mặc, chút nôn nóng: "Biểu tỷ, gọi điện báo cho ông ngoại . Ông ngoại luôn nhớ thương ông út lắm."

Ngọc Khê vội: "Năm ngoái bà nội qua đời, ông nội chịu cú sốc lớn nên sức khỏe lắm. Đợi mấy ngày nữa sắp xếp xong công việc sẽ về quê một chuyến. Khi nào về đến quê cô hãy báo cho bên Tây Bắc , cũng cần chuẩn một chút."

Lòng Triệu Tuyết thắt , ông út ở đó thì tình cảm mới bền chặt dứt , nếu ông út mà mất thì quan hệ sẽ nhạt nhiều: "Chúng gấp ạ. Cái đó... cũng nhớ ông út, thể cùng chị về quê ?"

Ngọc Khê Triệu Tuyết mỉm . Đây là đây luôn !

 

Loading...