Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 715: Đón người

Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:39:57
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Niên Quân Mân gắp thêm một miếng sườn cho vợ: "Có cạnh tranh mới đột phá, mới thể phát triển bùng nổ . Mấy năm nay vẻ rõ rệt, nhưng chờ thêm vài năm nữa, hiệu quả sẽ thấy ngay thôi."

Niên Phong hớn hở uống cạn ly rượu trong tay. Hai đứa con trai của ông, đứa lớn khiến ông quá đỗi hài lòng, vợ chồng đứa lớn ông càng vui hơn. Gia hòa vạn sự hưng, đây chính là điềm báo của một gia đình đang hưng thịnh.

Triệu Tuyết bên cạnh mà lòng chẳng dễ chịu chút nào. Cô hiểu những gì họ , còn chứng kiến cảnh gia đình hòa thuận êm ấm. Tuy nhiên, miệng cô vẫn ngừng ăn, cô vốn gầy gò ốm yếu, quanh năm ăn đủ no, dịp tẩm bổ, ăn cho thỏa thuê thì thật quá với bản .

Hai ngày , hợp đồng bên phía Ngọc Khê ký xong. Công ty đầu tư của nhà cô thực sự thiếu vốn, chuyển tiền vô cùng nhanh gọn.

Tiết Nhã bắt đầu tính toán: "Năm nay ít bên đến tìm đầu tư, vốn liếng đang dư dả, là tìm thêm một công ty tiềm năng nào đó để đầu tư tiếp?"

Ngọc Khê trong lòng dự định. Những công ty mà Ngọc Linh Âm đầu tư từ những năm đầu, tiền cổ tức tăng lên theo từng năm, cộng thêm hệ thống rạp chiếu phim, nguồn vốn thực sự vô cùng hùng hậu.

Nhắc đến tiền là nhớ đến Giám đốc Triệu. Ông vẫn giữ chức vụ đó, nhưng quan hệ với gia đình cô thiết hơn nhiều. Tiền gửi của công ty Ngọc Khê, của công ty Niên Quân Mân, chung là tiền của nhà đều gửi ở ngân hàng nơi Giám đốc Triệu việc. Tết ông còn đùa: "Người nhà các cháu đều công ăn việc cả, chú sắp xếp cho ai ngân hàng việc cũng cơ hội, đành thỉnh thoảng tự đến phiền ."

Suy nghĩ của Ngọc Khê tản mát, đến khi Tiết Nhã lên tiếng nữa cô mới hồn: "Vốn liếng cần đem đầu tư thêm nữa. Chẳng em vẫn luôn nuôi các sư phụ thêu thùa , chị tuyển thêm mấy thợ may sườn xám, nhờ Hà Duệ tìm hai nhà thiết kế giỏi, em định mở một cửa hàng sườn xám đặt may riêng."

Tiết Nhã ngạc nhiên: "Thế còn những bộ đồ tích trữ hai năm nay thì ? Mỗi bộ đều giá trị nhỏ , em định bán hết ?"

Ngọc Khê xua tay: "Không bán, để đồ trưng bày thôi. Chị chọn một địa điểm thật , nếu mua đứt thì mua luôn, ít nhất ba tầng. Tầng một trang trí thành phòng triển lãm để trưng bày, tầng hai để tiếp khách, tầng ba nơi cho các sư phụ may đồ."

Tiết Nhã phác thảo trong đầu: "Hóa em dự tính từ lâu , hèn chi bộ nào cũng dám bỏ vốn liếng . Chị nhớ một bộ còn dùng cả chỉ vàng, để đồ trấn cửa hàng ?"

"Ban đầu em cũng định thế. Trước đây em từng phục trang đạo cụ, cũng nghiên cứu qua văn hóa trang phục, nên khi nữa em cũng sa thải , chỉ nghĩ là nhiều một chút để dùng đến. Sau càng càng tinh xảo, càng càng xa hoa, diện tích công ty đủ chỗ chứa nữa. Lúc tìm chỗ để cất giữ, em mới nảy ý định . Chị thấy ý tưởng của em khả thi ?"

Tiết Nhã trở nên phấn khích, phụ nữ nào yêu phục sức lộng lẫy: "Tất nhiên là khả thi ! Em biến nó thành phòng triển lãm thì đó chính là bảng hiệu nhất. mà chị nhớ vẫn còn ít quần áo của các triều đại khác, em định xử lý thế nào?"

Ngọc Khê nỡ bán: "Trước mắt cứ trưng bày sườn xám , những thứ khác cứ cất kỹ . Em đang nghĩ một nhà bảo tàng triển lãm trang phục các triều đại cũng , điều lượng quần áo hiện tại vẫn đủ."

Tiết Nhã cảm thán: "Cái cô , hồi học thì im lặng tiếng, chỉ học, ai mà ngờ em thành tựu như ngày hôm nay."

Ngọc Khê mỉm : "Ngay cả chính em cũng ngờ tới. Thời gian còn sớm, em về đây, những việc còn giao cho chị nhé. Mấy ngày nữa em về quê một chuyến, việc gì thì cứ gọi điện thoại."

Tiết Nhã: "Em đừng vội , còn một chuyện nữa. Có mấy bạn học cũ lớp tìm đến Lưu Hưng, xin đây việc. Lưu Hưng nên xử lý thế nào, bảo chị hỏi ý em."

Ngọc Khê mặc áo khoác : "Có năng lực thì cứ cho , nhưng ưu đãi đặc biệt , cứ theo năng lực mà định đoạt. Năng lực cao thì lương cao, điều Lưu Hưng chỉ là trường hợp ngoại lệ thôi."

Lưu Hưng là đích cô tuyển về, đãi ngộ , lương cao. Hiện giờ lương là năm ngàn tệ , cộng thêm tiền thưởng nữa là một tháng hơn bảy ngàn. Trong khi lương bình thường hiện nay mới chỉ hai ngàn, Lưu Hưng tuyệt đối là mức lương cao ngất ngưởng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-715-don-nguoi.html.]

Tiết Nhã biểu thị hiểu.

Ngọc Khê về nhà, mang theo hai bộ sườn xám. Đây là đồ cô theo đo của Chu Lộ và Tư Âm. Tư Âm lấy để dự tiệc, còn bộ của Chu Lộ là cô tặng .

Sau khi Ngọc Khê xử lý xong việc, bệnh cảm của ông nội cũng khỏi hẳn. Bố cô báo chuyện tìm thấy Lữ Lương Đạo, Ngọc Khê cũng ngăn Triệu Tuyết gọi điện về nhà nữa.

Ngay ngày hôm đó, hai bên thông điện thoại với . Lữ Mãn lặn lội sang Đại Tây Bắc để đón , còn cách nào khác, nhà Ngọc Khê yên tâm để ông nội .

Lẽ là ông nội Lữ nhận ở Đại Tây Bắc, nhưng xin , gia đình Ngọc Khê đồng ý. Con ai cũng lòng ích kỷ, sức khỏe ông nội , nhận thì nhà cô đón, chứ tuyệt đối để ông nội qua đó. Ăn uống quen, nghỉ ngơi , nhỡ xảy chuyện gì thì .

Ngọc Khê nhận điện thoại của bố gặp , sẽ máy bay về. Cô cũng dẫn theo Triệu Tuyết về quê trong cùng ngày hôm đó.

Lần về quê, cô gửi hai đứa nhỏ cho Mai Hoa và dì Lý chăm sóc. Có Chu Lộ ở nhà nữa nên cô yên tâm.

Về quê , Ngọc Khê mang theo ai khác, chỉ dẫn Triệu Tuyết cùng.

Trái ngược với vẻ bình thản của Ngọc Khê, Triệu Tuyết vô cùng kích động. Dù cô ngóng nhiều về chuyện của ông út, nhưng thấy việc đón mà dám chi tiền mua vé máy bay thì chắc chắn là thiếu tiền .

Ngọc Khê cùng Triệu Tuyết, cô nhắm mắt nghĩ về những thông tin mà thám t.ử dò hỏi , thực sự là khó hết lời. Nói thế nào nhỉ, ông ba thì , nhưng bà ba trọng nam khinh nữ. Chuyện cũng thôi , đó là quan niệm chung của nhiều gia đình, nhưng hai dạy con. Bác cả thì khờ khạo, bác hai thì lười biếng, chung là chẳng nên trò trống gì. Đám cháu chắt tuy đông nhưng chẳng mấy đứa thành đạt.

Lại đến cô bà, khổ. Lúc chạy nạn nhà chồng ruồng bỏ, bà đành theo chị, đó kết hôn với địa phương. Ngày vui chẳng bao lâu thành góa phụ, mang theo con tái giá, cuộc sống vất vả. Giờ con riêng của chồng lập gia đình, phụng dưỡng bà, còn con trai con gái ruột thì thật thà quá mức, cái gì cũng đợi bà lo liệu, cả đời hưởng phúc lấy một ngày.

Ngọc Khê chạm cuốn sổ tay trong túi, những kết quả điều tra đều trong đó cả. Cô thấy đau đầu quá, cô thể hình dung cuộc sống sẽ náo nhiệt đến nhường nào.

Đã gần ba mươi tuổi , cô bao giờ lo lắng phiền muộn vì chuyện họ hàng bạn bè, thì , tất cả ập đến cùng một lúc. Cuộc sống của cô vốn dĩ quá suôn sẻ, suôn sẻ đến mức kết quả điều tra mà thấy não lòng.

Quê hương Ngọc Khê giờ xây dựng khá , bố cô cũng danh tiếng trong thành phố, đóng góp cho sự phát triển của quê nhà. Quê hương phồn vinh nên việc bắt taxi cực kỳ thuận tiện. Vừa lên xe bảo về xã, tài xế lên tiếng: "Năm nay thành phố đang mở rộng bên ngoài, đang đồn làng Vĩnh Hưng sẽ sáp nhập đấy, cũng là thành phố cả ."

Ngọc Khê thực sự : "Có chuyện bác?"

"Tất nhiên , giờ trong thành phố sống còn chẳng sướng bằng dân Vĩnh Hưng , Vĩnh Hưng tiền mà."

Ngọc Khê mỉm gì thêm, Triệu Tuyết thì ngẩn . Cô cứ tưởng nhà ở trong thành phố, ngờ cũng là ở thôn xóm, trong lòng chút hụt hẫng. Một cái làng thì dù giàu đến mấy thì giàu đến mức nào chứ.

Đến khi làng, Triệu Tuyết sững sờ. Đây mà là làng ? Lúc mới tin lời bác tài xế.

Về đến nhà, xe bên trong vì ngay cổng một chiếc xe khách lớn đang đỗ. Còn xuống xe thấy tiếng ồn ào hỗn loạn trong sân, Ngọc Khê thấy đầu bắt đầu đau nhức.

 

Loading...