Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 718: Giải quyết

Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:40:00
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ông ba đáp: "Ăn uống thì chủ yếu là món mì, hai năm nay quảng bá giống táo mới, đúng , còn hồng treo gió, cả rượu và giấm nữa, đều khá nổi tiếng."

Ngọc Khê: "..."

Mấy thứ cô cũng , mà cũng tại cô hỏi vấn đề. Đây đều là những đặc sản danh tiếng , cô đầu tư cũng chẳng tạo nên trò trống gì, hơn nữa cô kinh nghiệm, kỹ thuật, chẳng chút nhân mạch nào trong mảng .

Cô bà là trải qua ba cuộc hôn nhân, tinh ý nhất đám. Thấy cả xong mà Ngọc Khê tiếp lời, bà trầm ngâm một lát hỏi: "Tranh nông dân tính ? Vùng chúng cái đó nổi tiếng lắm, cả cắt giấy, bích họa, tranh Tết, cũng cả thêu thùa nữa. Màu sắc đỏ đỏ xanh xanh, tinh xảo bằng vùng Giang Nam nhưng mang đậm đặc trưng bản địa, chủ yếu là hình với hoa lá chim muông."

Mắt Ngọc Khê sáng rực lên. Cái thể gắn kết với mảng sản phẩm ăn theo đây! Người nước ngoài cực kỳ thích những món đồ thủ công đặc sắc thế . Lòng cô bắt đầu rục rịch: "Loại đặc trưng còn gì khác ạ? Ý cháu là những thứ thể đồ trang sức hoặc đồ lưu niệm để mua bán ."

Ông ba cũng hiểu ý tứ: "Nặn tượng đất nung vẽ màu tính ?"

Ngọc Khê gật đầu: "Tính, tất nhiên là tính ạ."

Ông ba xoa xoa hai bàn tay: "Bác cả cháu đấy. Hồi trẻ bác từng theo học qua, khá ."

Ngọc Khê bác cả, một đàn ông chân chất. Lại sang bác hai đang đảo mắt liên tục, loại thủ công mỹ nghệ quả thực cần tâm tính thật thà, kiên trì mới học . Cô bắt đầu tính toán trong đầu, nặn tượng đất nung vẽ màu cũng thể kết hợp với mảng quà tặng, như nếu mở hai xưởng nhỏ tại địa phương thì giải quyết vấn đề việc cho nhà họ Lữ, kiếm tiền, vẹn cả đôi đường.

Cô bà cũng sốt sắng: " với mấy đứa cô của cháu đều cắt giấy cả."

Ngọc Khê ngẩng đầu, thấy mấy cô đều gật đầu, xem là phụ nữ vùng đó ai cũng . Ở vùng của Ngọc Khê thói quen cắt giấy: "Mẹ, trong nhà giấy đỏ ạ?"

Trịnh Cầm dậy: "Có, nhiều lắm. Hồi bà nội mất vẫn còn cất , để lấy."

Ngọc Khê cô bà và các cô: "Lát nữa thể cắt thử vài mẫu lớn mà thạo nhất ạ? Ai mẫu nào khó thì cứ cắt mẫu khó."

Cô bà hớn hở, lòng thấy hy vọng: "Được, lát nữa cho Tiểu Khê xem tay nghề của chúng ."

Trịnh Cầm chỉ tìm thấy giấy đỏ mà còn lôi mấy cây kéo của gia đình. Cô bà chia giấy cho , mấy cúi đầu bắt đầu cắt.

Vẻ trăn trở mặt ông nội Lữ tan biến sạch, ông hớ hở, trong lòng đầy tự hào. là cháu gái lớn của ông, quả nhiên là cách.

Đồng thời lòng ông cũng thấy xót xa. Nhìn chị sống , ông cũng đau lòng. Nếu ông giúp đỡ thì c.h.ế.t cũng chẳng còn mặt mũi nào tổ tiên, giờ thì , cháu gái giải quyết giúp.

Phải nhà Ngọc Khê chẳng ai ngu ngơ cả, ai nấy đều tinh ranh. Ngọc Khê mở lời là đoán cô định gì.

Ngọc Chi lén giơ ngón tay cái với chị gái: "Đỉnh thật đấy."

Ông ba chăm chú Ngọc Khê, Ngọc Khê chớp mắt bác cả. Ở đây nguyên liệu, cũng đất sét phù hợp, mà nặn ?

Cô hắng giọng: "Ông ba, cháu tin tay nghề của bác cả. Để cháu xem qua nghệ thuật cắt giấy của cô bà và các cô chúng bàn tiếp nhé."

Ông ba hy vọng : "Được, ."

Sau đó Ngọc Khê tập trung quan sát việc cắt giấy. Hai cụ ông thì bàn bạc chuyện về quê cũ bốc mộ, cả mộ của cụ cố ở bên nữa, định sẽ xây một ngôi mộ lớn thật khang trang.

Mấy cô cũng cắt xong. Ba cô bên nhà ông ba cắt những mẫu quá phức tạp, đều là hình các con giáp. Dù đơn giản nhưng Ngọc Khê cũng , cô cầm lên quan sát kỹ, thấy cũng khá .

Đến lượt biểu cô, mẫu mã phức tạp hơn nhiều, chỉ động vật mà còn cả hình , đây mới thực sự gọi là tay nghề. Đến khi mẫu của cô bà thì còn lợi hại hơn nữa, mấy con vật với những tư thế khác . Ngọc Khê cẩn thận đón lấy, nỡ rời tay, mấy thứ nếu đóng khung thì trong cửa hàng chắc chắn bán giá !

Trong mắt Trịnh Cầm cũng đầy vẻ tán thưởng. Ngay cả Trịnh Mậu Nhiên vốn dĩ là điềm tĩnh cũng cầm lấy xem thử lên tiếng: "Tay nghề hiếm thấy đấy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-718-giai-quyet.html.]

Ngọc Khê ngẩn một lát thắc mắc: "Cô bà, bà tay nghề thế , lẽ nên..."

Vế nhưng đều hiểu.

Cô bà vuốt ve tờ giấy đỏ, khổ: "Ở quê nhà nào cũng cắt giấy, chẳng gì kỳ lạ cả, một tờ chẳng đáng bao nhiêu tiền. Với tự mày mò, so với các đại sư, ở nông thôn nên chẳng ai thèm mua."

Ngọc Khê hiểu rõ. Người cắt giấy nhiều, giống như các cô bên nhà ông ba ai cũng , nhưng đa phần chỉ những mẫu đơn giản. Cô bà thì trình độ hơn nhưng đạt tầm đại sư. Mà ở vùng đó, nếu đại sư thì đúng là giá trị thật.

Ngọc Khê hỏi: "Cô bà, bà còn cắt gì khác ?"

Cô bà đáp: "Biết chứ, nhưng sở trường nhất là các loài vật. Biểu cô của cháu thì nhiều hơn, nó thích cắt hình ."

Ngọc Khê con gái của cô bà, tuổi tác chắc cũng sêm sêm nhưng trông hai chẳng chút gì để so sánh . Da dẻ bà thô ráp, tóc lốm đốm bạc. Nhớ thông tin thám tử, cuộc sống của biểu cô cũng chẳng khá khẩm gì, mười sáu tuổi lấy chồng, con trai lớn hơn ba mươi, cả nhà đều bám trụ ở nông thôn với vài sào ruộng.

Con trai biểu cô sinh cũng dày, cấm nên phạt nặng, đời sống càng khó khăn. Đã là con trai, còn hai đứa đang chờ cưới vợ mà nhà thì nghèo rớt mồng tơi.

Ngọc Khê thu hồi ánh mắt, mỉm : "Cháu thích nghệ thuật cắt giấy . Hay là thế , đợi cháu về thành phố sắp xếp xong sẽ đích qua Tây Bắc một chuyến. Cháu định sẽ tuyển chuyên cắt giấy."

Cô bà hỏi dồn: " cũng ?"

Ngọc Khê: "Tất nhiên ạ, tay nghề của bà ."

Cô bà kéo tay con gái: "Thế còn biểu cô của cháu?"

Ngọc Khê : "Tay nghề biểu cô khéo lắm, luyện tập thêm chút nữa để cắt những bức lớn thì càng ."

Biểu cô gật đầu lia lịa: " sẽ cố gắng hết sức."

Chuyện coi như định đoạt xong. Cô sợ cắt nhiều, chỉ sợ đủ bán thôi. Nếu chị họ ký hợp đồng thì tranh cắt giấy thể bán cho nước ngoài với giá gấp nhiều .

Mẹ Triệu Tuyết sốt ruột: "Còn chúng thì ?"

Ngọc Khê: "Tất nhiên là cũng ạ. Mọi cắt những mẫu đơn giản, đợi cháu mang sang đó sẽ nghiên cứu cụ thể ."

Ngọc Khê dừng một chút: "Còn về nặn tượng đất nung, cháu cũng sẽ khảo sát kỹ. Đều là nhà họ Lữ, cháu sẽ tính toán."

Ông ba rạng rỡ: "Chú út , Tiểu Khê thật bụng, đứa nhỏ quá, dắt díu nhà lên. cảm ơn chú sinh đứa cháu gái ngoan thế !"

Lòng ông nội Lữ thấy chua xót. Anh ba càng tâng bốc ông thì càng chứng tỏ họ sống khổ cực nhường nào. Bộ quần áo ba đang mặc, ông bảy tám năm thèm mặc loại đó nữa : "Người nhà cả, đều là nhà cả, nên giúp đỡ mà. Anh ba, giờ chỉ còn ba em thôi, chuyện sẽ cả, nhất định sẽ ."

Ông ba lau nước mắt: "Được, ."

Buổi tối cả nhà nhà hàng ăn cơm. Vì Ngọc Khê giải quyết tâm nguyện của ông ba và cô bà nên khí nhẹ nhõm, buổi tối vô cùng náo nhiệt.

Về đến nhà, các phòng đều ở, Ngọc Khê ngủ cùng phòng với cô bà.

Ngọc Khê vệ sinh cá nhân xong phòng thì thấy cô bà vẫn lên giường. Ngọc Khê ngẩn : "Cô bà mệt cả ngày , lên giường nghỉ ạ!"

Lữ Đông thấy ngại. Trong mắt bà, cháu gái nhà chú út cứ như trong tranh , bà chỉ là một bà lão thô kệch, sợ con bé ghét bỏ. Đứa con gái của chồng bà đây cũng từng ghét bỏ bà như thế: "Cháu cứ , đợi một lát nữa."

 

Loading...