Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 721: Dạy con

Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:40:03
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngọc Khê thở dài, thật bản cô cũng từng chú ý đến vấn đề của , mãi đến bữa tối cô mới chợt nhận . Ở trường mẫu giáo bắt đầu các nhóm nhỏ, hai vợ chồng cô chỉ lo mang đến cho con những gì nhất mà quên mất rằng trẻ nhỏ đang ở giai đoạn hình thành nhân cách. "Anh thấy con gái coi thường tiền bạc quá ? Lại còn kiêu căng nữa? Những gì con bé đều tìm đủ cách để , thấy đó là vấn đề ?"

Niên Quân Mân buồn xem cuốn sách tay nữa, cẩn thận hồi tưởng , đúng là vẻ như . Đặc biệt là khi con học mẫu giáo, hai vợ chồng bận rộn nên chỉ quan tâm đến việc học hành, những phương diện khác thực sự để ý mấy. Con gì là họ cho nấy, nghĩ mà mồ hôi trán tuôn . Nếu để tính cách định hình khi lớn lên, kiêu căng đồng nghĩa với kiêu hãnh, đó là hai thái cực khác . Suýt chút nữa là nuôi lệch bảo bối của , vẫn còn thấy sợ hãi: "Cũng may là em phát hiện sớm, nếu đợi tính cách nó định hình mới định dạy thì muộn."

Ngọc Khê u sầu : "Chúng đầu bố , từng chịu khổ nên kinh nghiệm giáo d.ụ.c con cái. Diệu Diệu là đứa con gái duy nhất, ai nấy đều nuông chiều. Lần phát hiện thực sự cảm ơn việc nhận . Thời gian trôi qua lâu quá, em cũng sắp quên mất những ngày tháng gian khổ . Nói thật, chỉ con cái , ngay cả hai chúng cũng , sự nghiệp thuận lợi quá khiến em cảm thấy bản cũng bắt đầu chút cao ngạo ."

Niên Quân Mân im lặng. Anh cũng đổi nhiều, săn đón nịnh nọt nhiều, lòng cũng thấy đắc ý, cứ ngỡ tất cả đều là do năng lực của , đúng là chút "bay bổng" thật. "Anh nghĩ, sẽ cùng hai con."

Ngọc Khê ngạc nhiên: "Anh thời gian ?"

Niên Quân Mân ôm lấy vợ: "Thời gian bận lắm, công ty bố và Lý Nham lo . Anh nghĩ hiện tại cần tiếp xúc với thực tế một chút để lắng đọng bản ."

Ngọc Khê vòng tay ôm Niên Quân Mân: "Thế hai nhóc tì ở nhà thì ? Chúng hết thì hai đứa nó thế nào?"

Niên Quân Mân thở dài, đây đúng là cái khổ của việc bên cạnh, giao con cho ai cũng yên tâm: "Hay là mời cô cả sang đây ở vài ngày?"

Ngọc Khê: "Không , chị họ nhà, cô cả giúp chị trông con !"

Niên Quân Mân chỉ : "Anh cùng thì chị họ cũng còn ý nghĩa gì nữa. Em gọi điện cho chị họ , hai chúng là đủ ."

Ngọc Khê nhếch môi : " nhỉ, để em gọi điện."

Chu Linh Linh tự nhiên là đồng ý ngay. Không công tác thì còn gì bằng, tình cảm của cô với họ hàng nhà họ Lữ thực sự đến mức nhất thiết . Vốn dĩ định hai xưởng là để chia hành động, giờ Niên Quân Mân thì cô càng yên tâm, đại ông chủ dù cũng giỏi hơn cô nhiều.

Ngọc Khê cúp máy gọi cho cô cả, nhờ cô sang ở vài ngày.

Cô cả Lữ hớ hở: "Được, cô sang ngay. Sư phụ của con theo đoàn phim , biểu con thì khai giảng, cô ở nhà một cũng chán, sang đó là ."

Ngọc Khê: "Vâng, mai con cho qua đón cô."

"Được , còn sớm nữa, con cũng ngủ sớm , mai còn kịp chuyến bay!"

"Vâng ạ."

Ngọc Khê gọi điện xong thì thấy Niên Quân Mân thu dọn hành lý xong xuôi. Cô đặt điện thoại xuống: "Anh trông con một chút, em sang thu dọn hành lý cho con gái."

Ngọc Khê sang phòng con, cô bé ngủ say từ lâu. Ngọc Khê cẩn thận sắp xếp hành lý. Tây Bắc gió lớn, thời tiết lạnh, còn giày nữa, chắc chắn là đường đất nên mang giày da nhỏ , mang mấy đôi giày bánh mì cho thoải mái.

Sáng sớm, vợ chồng Ngọc Khê sẽ đưa Diệu Diệu cùng, Niên Phong nỡ: "Hai đứa , mang con bé theo gì cho nó khổ ."

Trịnh Mậu Nhiên sâu vợ chồng Ngọc Khê mỉm : "Trẻ con bây giờ sướng quá , cũng nên để mở mang tầm mắt, kẻo chẳng phân biệt nổi ngũ cốc, cứ ngỡ kiếm tiền dễ dàng lắm, bản đang sống trong phúc ."

Niên Phong lập tức hiểu dụng ý của hai vợ chồng: "Ông đúng, nên xem một chút."

Diệu Diệu chỉ công tác cùng bố , những thứ khác cô bé quan tâm, vui mừng khôn xiết, những ngày tới sẽ đối mặt với điều gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-721-day-con.html.]

Ngọc Khê đợi cô cả đến, sắp xếp chỗ ở xong xuôi mới mang hành lý sân bay.

Nhóm trợ lý một bước, cả đoàn tính cả Niên Quân Mân là mười một lớn. Lần mang theo nhân sự đầy đủ, giải quyết dứt điểm một . Có một để sắp xếp xe cộ và hậu cần.

Mười lớn chia hành lý nên hề quá cân, nhanh chóng lên máy bay. Chỉ mất hai tiếng là đến sân bay của tỉnh lỵ.

Diệu Diệu từ lúc trí nhớ máy bay, cô bé tuy nhỏ nhưng máy bay hề ít, nên lên máy bay chẳng thấy gì lạ lẫm, ngược còn hỏi : "Nơi chúng đến vòng mặt trời ạ? Có nhà cao tầng ? Có búp bê Barbie xinh ạ?"

Ngọc Khê nghiêm túc trả lời: "Đều , chỉ đất vàng và gió cát thôi."

Diệu Diệu nhíu đôi lông mày nhỏ: "Tại ạ? Nhà bà ngoại đều mà!"

Ngọc Khê xoa tóc con gái: "Sự phát triển của mỗi nơi nhanh chậm khác . Nhà bà ngoại là thành phố ven biển, cảng biển nên phát triển nhanh. Tây Bắc thì khác, điều kiện tự nhiên thuận lợi nên phát triển chậm. Con gái , đến nơi con sẽ hạnh phúc nhường nào."

Diệu Diệu hiểu, sang bố. Niên Quân Mân mỉm : "Đến nơi con sẽ hiểu thôi."

Lần hai vợ chồng cực kỳ coi trọng việc giáo d.ụ.c con cái. Họ chỉ mong con thành đạt, mà còn dạy dỗ con nên , trở thành trách nhiệm.

Chuyến bay bay thẳng trung chuyển. Đến tỉnh lỵ xong xe tiếp. Nơi nhà họ Lữ ở khá hẻo lánh, thành phố gần nhất cũng sân bay, lái xe sáu tiếng mới tới nơi, xa.

Nhân viên thuê sẵn xe ô tô, mười một thuê bốn chiếc xe tính năng nhất vì tính đến tình trạng đường sá.

Để kịp thời gian nên đoàn nghỉ ngơi, lên xe luôn. Đến trưa, họ ăn cơm tại một thành phố ngang qua, món ăn Tây Bắc chính tông khiến Diệu Diệu ăn khá ngon miệng.

Hai giờ rưỡi chiều mới đến thành phố nơi nhà họ Lữ trực thuộc. Kiến trúc trong khu đô thị đều cũ kỹ, phát triển , các huyện lỵ qua cũng , cửa hàng quán xá thưa thớt.

Đến khi khỏi huyện, hết đường nhựa, đường về nông thôn tệ đến cực điểm. Toàn là đường đất vàng, còn gồ ghề lồi lõm, cũng may xe chứ say xe hết lượt.

Diệu Diệu từ hào hứng ban đầu dần dần mất hết hứng thú. Cô bé chằm chằm ngoài cửa sổ những ngôi làng xơ xác với vẻ tin nổi. Thật rách nát, những đứa trẻ qua ăn mặc cũng , còn bẩn. Cô bé trợn tròn mắt, trong lòng bố: "Bố ơi, chúng về nhà ?"

Cô bé nhớ nhà , nhớ cái sân sạch sẽ, nhớ ông nội, nhớ các em trai.

Niên Quân Mân xoa đầu con gái: "Chúng mấy ngày mới về ."

Cô bé chịu: "Thế thì ở ạ?"

Từ lúc sinh ký ức, cô bé ở trong ngôi nhà rộng rãi, cửa xe , tài xế, bảo mẫu, dùng đồ nhất. Sự chênh lệch là quá lớn.

Ngọc Khê dỗ dành con, xe nơi để dạy bảo, cô cửa sổ cảm thán: "Đã bao nhiêu năm kể từ cuối em đến đây, mà chẳng chút đổi nào cả. Ở đây còn chẳng bằng nơi em đóng phim nữa."

Niên Quân Mân thở dài: "Không đặc sản, phát triển cũng khó."

Ngọc Khê liếc con gái, cô bé đang phồng má bực bội, nhưng ít nhất quấy vô lý. Ánh mắt cô thoáng hiện ý , con gái cô giáo d.ụ.c vẫn .

 

Loading...