Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 726: Đề phòng

Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:40:08
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngọc Khê dép lê tựa lưng tường, tay thỉnh thoảng sờ chiếc điện thoại: " chuyện, em đang nghĩ ngoại vẫn luôn từ thiện, là chúng cũng theo."

Niên Quân Mân lòng nặng trĩu. Chiều nay trò chuyện với đám trẻ trong nhà, ít đứa học lên cấp ba. Không vì chúng học để đổi đời mà vì chất lượng dạy học quá kém, điều kiện như thế thì thi đỗ chỉ đếm đầu ngón tay. "Tất nhiên là . Thước Thước còn nuốt năng lượng nữa, tiền cổ tức của Đông Phương năm nay vẫn động đến, từ thiện thành vấn đề."

Ngọc Khê mỉm : "Hơn nữa, chúng mở xưởng từ thiện ở đây, ngay cả những vị lãnh đạo việc thực tế cũng chẳng dám gây khó dễ cho xưởng. Coi như là việc thiện sự bảo đảm !"

Niên Quân Mân hiểu ý vợ. Cô sợ nơi đất khách quê , địa đầu xà nhiều, nếu bọn chúng phá phách gì đó thì đau đầu. "Chúng coi như là phòng bệnh hơn chữa bệnh."

Ngọc Khê: "Lát nữa gặp lãnh đạo thôn, em sẽ b.ắ.n tin ."

"Ừm."

Hai vợ chồng bàn bạc xong liền ai việc nấy. Niên Quân Mân theo vợ nhưng vẫn điều hành công việc từ xa. Ngọc Khê từ thiện, nhưng cô dân chuyên nghiệp nên định hỏi ý kiến Trịnh Mậu Nhiên.

Trịnh Mậu Nhiên đang dưỡng già ở nhà Ngọc Khê, đối với cô cũng là thật tâm thật ý. Qua điện thoại hết ý, ông xin địa chỉ phái trực tiếp qua đây.

Ngọc Khê thở phào nhẹ nhõm, chuyên nghiệp xử lý cô cũng thảnh thơi hơn. Đội ngũ từ thiện của Trịnh Mậu Nhiên kinh nghiệm đầy , giỏi việc giao thiệp với địa phương.

Sáng hôm , cô bà b.ắ.n tin ngoài, đến chiều lãnh đạo thôn tìm tới cửa.

Lãnh đạo thôn họ Chu, tên là Chu Tân Kiến, một đàn ông ngoài bốn mươi trông chẳng khác gì lão nông. Đến gặp Ngọc Khê, ông đặc biệt một bộ đồ lịch sự nhất.

Chu Tân Kiến là quan thôn, ông chẳng bao giờ thấy là quan cao cửa rộng gì, vì nào lên trấn họp cũng phê bình. Thôn nghèo, ông cũng chẳng cách nào. Nhà họ Lữ về, ông ngay từ đầu, cũng từng ý định nhờ vả nhưng lấy lý do gì mà về đây đầu tư chứ? Chẳng ngờ thực sự ý đó nên ông vội vàng chạy tới ngay.

Lữ Lương Đạo thấy Chu Tân Kiến cứ chằm chằm Ngọc Khê, liền khẽ ho một tiếng: "Ngọc Khê mang về cho ít ngon lắm, Tân Kiến, nếm thử ."

Chu Tân Kiến thu hồi ánh mắt, chằm chằm bát . Ông chẳng phân biệt , nhấp một ngụm thấy đúng là vị , nhưng trong lòng thầm nghĩ: Nhà họ Lữ sắp phất lên . Đồng thời ông cũng nhạo Chu Vi Cường, phụ dưỡng kế, giờ nịnh bợ cũng chẳng nịnh nổi nữa.

Chu Tân Kiến uống xong, thấy ý định mở lời , ông cũng chút mưu mẹo nhưng giờ đất diễn, thậm chí định bỏ việc nữa, ai ngờ cơ hội đến. " thím cháu định mở xưởng?"

Lữ Lương Đạo tiếp lời thế nào, Ngọc Khê liền đáp: " ý đó, ngờ tin tức lan nhanh thật, chú thấy ."

Chu Tân Kiến lẩm bẩm trong lòng: Lan cái gì mà lan, chẳng cố ý cho ông ? Đứa con gái nhiều tâm kế thật đấy. Mà đúng thôi, đại ông chủ nhiều tâm kế nên chuyện . Ông hì hì: "Phải, tin lan nhanh lắm, vội vàng chạy qua đây ngay. Nơi nghèo quá, chẳng đặc sản gì, cũng lo bạc cả đầu. Mở xưởng thì địa phương chắc chắn sẽ ủng hộ hết , đây là việc bằng trời, mặt già trẻ lớn bé trong thôn cảm ơn các cháu!"

Ngọc Khê: "Thôn trong trấn, chú thể chủ ?"

Chu Tân Kiến khựng , đúng là chủ thật. Ông nhếch môi: "Lãnh đạo trấn cũng cùng một lòng như thôi, đều việc thực tế cho nông dân cả."

Ông dối , nào huyện họp lãnh đạo trấn cũng mắng chửi, ông quá hiểu tâm trạng đó mà.

Ngọc Khê hiểu rõ tình hình. Cô nhiều thời gian ở đây vì ở nhà còn hai đứa nhỏ nữa. Hôm qua gọi điện về, đứa nhỏ Thước Thước hiểu chuyện thế mà cũng . Cô hiệu cho trợ lý lấy bản kế hoạch sẵn .

Ngọc Khê đích đưa cho Chu Tân Kiến: "Đây là kế hoạch cho hai xưởng. Tình hình thị trấn cháu khảo sát và tìm hiểu kỹ . Chú mang cái cho lãnh đạo trấn xem, nếu thành thì chúng bàn tiếp, thành thì cháu về gần thủ đô xây xưởng cũng thế. Nói thẳng , nếu vì ông ba và cô bà ở đây, cháu về đây ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-726-de-phong.html.]

Tim Chu Tân Kiến thắt . Người hai lựa chọn, ở đây thì chỗ khác, còn ông thì . Khoản đầu tư nhất định giữ . Sau ông mắng nữa, vẻ vang huyện, thành phố thì nắm chắc khoản đầu tư . "Chúng tuyệt đối hoan nghênh xây xưởng, sẽ sớm đưa câu trả lời cho cháu."

Nụ mặt Ngọc Khê hề đổi, cô bồi thêm một tin chấn động nữa: "Ông ngoại cháu chuyên từ thiện, xây dựng trường tiểu học ở nhiều vùng nghèo khó. Cháu là cháu ngoại, đương nhiên học tập theo. Lúc đến đây cháu thấy trường tiểu học và trung học ở trấn xuống cấp quá , các em nhỏ môi trường học tập , điều kiện trường lớp kém thì chẳng tuyển giáo viên, lớn mà xót xa lắm!"

Chu Tân Kiến nheo mắt, chằm chằm cô gái đối diện. , là một cô gái, xét tuổi tác thì ông là bậc tiền bối, nhưng cô gái lợi hại thật. Ý tứ sâu xa ông hiểu rõ: Xưởng thành công thì từ thiện; việc sự bảo đảm, một khi từ thiện triển khai thì cấp nhúng tay chấm mút cũng dám.

Ông quên cô gái là ai. Nhà họ Lữ khoe lắm, báo chí tin tức về cô ông cũng xem , giỏi giang lắm, tổ tiên nhà họ Lữ chắc chắn là phúc lớn.

Chu Tân Kiến nốc thêm bát nữa: " sẽ đặc biệt đề cập chuyện trường học. Đây là việc đại thiện, thế hệ chúng coi như thoát , chỉ trông chờ đám trẻ tiền đồ thôi!"

Ngọc Khê tươi hơn. Vị quan thôn hiểu chuyện, cô thích hợp tác với những hiểu chuyện như . "Vâng, vì tương lai của bọn trẻ."

Chu Tân Kiến lâu, lúc về còn với Lữ Lương Đạo: "Bác , nhà họ Lữ thực sự phất lên ."

Lữ Lương Đạo ha hả. Cả đời khom lưng cúi đầu, đầu tiên ông thấy mặt mũi thế , cái lưng cũng thẳng tắp hẳn lên. Trước đây trong mắt ông, quan thôn là quan to bằng trời, giờ thấy cũng chỉ thôi.

Ngọc Khê đợi mới với ông ba: "Ông ba, nhà còn chỗ ạ? Ngày mai ba nhân viên của cháu qua đây, cần ở vài ngày."

Lữ Lương Đạo: "Có, , nhà chỗ."

Ngọc Khê còn việc gì nữa nên định dạo quanh. Niên Quân Mân cửa gọi con gái, cả nhà ba lái xe vòng quanh thị trấn một vòng, đó tìm đường quốc lộ phía Bắc lên huyện để tính toán thời gian chuyển, cũng như tìm hiểu về đường sắt huyện.

Thời gian còn dư, Ngọc Khê ghé thư viện thành phố mua bản đồ chi tiết của địa phương, mua ít thịt bò kho, gà để buổi tối thêm món, mua cả trái cây mới về.

Về đến thôn gần năm giờ chiều, may mà ngày dài, trời vẫn tối.

Xe đỗ, bác cả vội vàng chạy tới: "Lãnh đạo trấn đến , chờ một lúc đấy."

Ngọc Khê ngạc nhiên, nhanh thế : "Sao gọi điện thoại cho cháu?"

Bác cả: "Gọi , nhưng điện thoại để ở nhà."

Ngọc Khê sờ túi, hèn gì cô cứ thấy thiếu thiếu cái gì, hóa mang theo điện thoại.

Cả nhà Ngọc Khê sảnh chính, đến ít. Ngoài Chu Tân Kiến còn hai vị nữa tầm ba mươi mấy tuổi, Bí thư và Trấn trưởng đích đến.

Ngọc Khê gặp nhiều nên thể phân biệt ánh mắt đối diện chính trực . Nhìn cách ăn mặc thì họ quá chú trọng hình thức, mặc bộ đồ đại bình thường.

Giọng của Trấn trưởng bản địa, tiếng phổ thông chuẩn, đây là cán bộ điều động về đây !

Ngọc Khê hiểu rõ ý tứ. Phía trấn ủng hộ hết , yêu cầu gì cứ việc đề đạt, họ sợ cô xây xưởng. Ngọc Khê thể thấy ánh mắt hai họ rực sáng, như đang : Khó khăn lắm mới về đầu tư, nhất định giữ bằng .

 

Loading...