Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 728: Kẻ tàn nhẫn
Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:40:10
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lữ Lương Đạo sặc gió, cái giọng quen quá, là gã con ghẻ Chu Vi Cường. Cảnh tượng hôm xé rách mặt năm đó vẫn còn hiện mồn một mắt, thằng ranh từng chỉ tay lên trời thề thốt, cả đời qua với nhà họ Lữ. Đang mải suy nghĩ thì bước đại sảnh, tay xách hoa quả, nịnh bợ.
Lữ Lương Đạo hề thấy hả , chỉ thấy mỉa mai sâu sắc. Năm đó nhà họ Lữ là dân ngụ cư, dù đông nhưng vẫn coi thường. Giờ trong nhà tài giỏi, là kéo đến ngay: "Đừng gọi , dám nhận . Chuyện năm đó đuổi em gái , thề thốt với trời xanh, đều nhớ kỹ cả."
Chu Vi Cường gượng, lúc mỉa mai vài câu thì thấm thía gì, chỉ cần kiếm tiền thì cháu nội cũng . Gã khom lưng tạ : "Ngày là con khốn nạn, con gì, con với . Cậu ơi, chẳng đều do cái nghèo nó loạn ? Cậu bảo nếu con tiền, con thể phụ dưỡng ?"
Lữ Lương Đạo khẩy: "Có tiền thì thằng ranh cũng vẫn nuôi thôi. Thôi , mau cút , chúng bước chân cửa nhà họ Chu, các cũng đừng hòng bước nhà họ Lữ nữa."
Ngọc Khê mà hiểu , là gã con riêng của chồng cô bà. Trông gã cũng đàng hoàng, đến mức mặt dơi tai khỉ, nhưng nhân phẩm chẳng gì. Con thật sự thể mặt mà bắt hình dong, cái câu "tướng tự tâm sinh" đôi khi cũng chuẩn.
Chu Vi Cường cũng là kẻ vì tiền mà chịu nhún, gã trực tiếp quỳ xuống, chỉ quỳ một mà còn kéo cả vợ con quỳ theo, dập đầu một cái rõ là thật lực.
Ngọc Khê sờ sờ dây đồng hồ cổ tay. Đây đúng là một kẻ tàn nhẫn, hạng tàn nhẫn với chính như thế thật sự hiếm thấy.
Lữ Lương Đạo tức đến run rẩy. Ngày ông bênh vực em gái, thằng ranh còn dám cầm gậy đ.á.n.h mà: "Anh lên cho , sợ tổn thọ đấy."
Ngọc Khê đảo mắt quanh nhà họ Lữ, , bác hai Lữ ở đây, con cháu nhà bác cả đúng là thật thà quá mức, chỉ chứ chẳng gì.
Niên Quân Mân nổi nữa, dậy, một tay xách một lôi tuột lên.
Chu Vi Cường vùng vẫy nhưng phát hiện tay như kìm sắt kẹp chặt, những rút mà cánh tay còn đau điếng. Gã bực trong lòng nhưng dám lộ , thời buổi tiền là đại ca, huống chi tóm gã, gã ngóng kỹ , là chồng của đứa cháu ngoại.
Ngọc Khê đặt chén trong tay xuống. Cả đại sảnh yên tĩnh , tất cả đều cô. Mặt Ngọc Khê chút ý : "Đã cắt đứt quan hệ thì ý định nối ."
Ngọc Khê bày tỏ thái độ, Chu Vi Cường trong lòng hối hận vô cùng. Gã nên kích động, đáng lẽ đợi mới loạn chứ.
Bây giờ thì gì cũng muộn, tuyên bố . Mềm thì gã chơi rắn một chút: "Cả thôn đa phần đều dây mơ rễ má với nhà họ Chu, cái tình cắt đứt ."
Ngọc Khê chẳng mấy quan tâm. Họ hàng nhà họ Chu thì nhiều thật, nhưng liệu họ vì một mà từ bỏ lợi ích của tất cả ? Điều đó là thể nào. Thời buổi ai nấy đều vì , trời tru đất diệt. Cô thản nhiên Chu Vi Cường: "Đe dọa ?"
Tim Chu Vi Cường run lên một nhịp. Kẻ lăn lộn như gã mánh khóe riêng, cũng đôi mắt . Người nào thể đắc tội, nào , gã chuẩn. lúc nếu tỏ sợ hãi chẳng sẽ mất hết lợi ích ? Gã đắc tội c.h.ế.t nhà họ Lữ , cũng sợ trả thù, lúc nắm thóp thì yên ?
Ngọc Khê thấy nhà họ Lữ ai tiếp lời, khóe miệng giật giật. Xem bên ngoài đúng là cần như bác hai Lữ chống đỡ: "Anh xem, nếu đưa một vài chỉ tiêu công nhân cho nhà họ Chu, liệu họ vì mà tìm rắc rối cho chúng ?"
Lời trúng tim đen là đủ .
Chu Vi Cường gồng nổi nữa. Con bé thâm thật, còn huỵch tẹt dự định cho , dùng dương mưu mà. Mọi đều nghèo, khó khăn lắm mới cơ hội thoát nghèo, vì lợi ích mà bán gã thì khi còn nhanh hơn chứ. Gã gượng vài cái, đó dần tự nhiên hơn mới mở miệng: "Xem kìa, đúng là thằng gì, cô đừng để bụng nhé."
Ngọc Khê đ.á.n.h giá cao Chu Vi Cường ở điểm , co duỗi, da mặt cũng đủ dày, ở phương diện nào đó cũng là một hạng nhân tài: "Chuyện nhỏ thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-728-ke-tan-nhan.html.]
Trong lòng Chu Vi Cường nghẹn khuất lắm. Người coi đó là chuyện to nhưng gã thì thể coi trọng. Năm đó đuổi kế , gã đúng là khốn nạn thật, nhưng con vốn ích kỷ, gã đông con, nghèo, dù t.h.u.ố.c hối hận thì trong cảnh đó gã vẫn sẽ đuổi thôi.
Chu Vi Cường đoán ý đồ của đối phương nữa. Con bé xong là im bặt, cả nhà gã cứ đực đó, lão già họ Lữ cũng ý định lên tiếng, gã hoang mang, chuyện chệch khỏi quỹ đạo từ lâu .
Ngọc Khê đang suy nghĩ. Loại tàn nhẫn với chính , còn là hạng ngang ngược, nếu dồn đường cùng thì việc gì gã cũng dám . Cô tự hù dọa , cô cũng ít sách tâm lý . Loại khi còn chút hy vọng nào, nếu hắc hóa thì đáng sợ lắm. Lỡ gã lén bỏ t.h.u.ố.c chuột đ.á.n.h bả c.h.ế.t thì chuyện sẽ to chuyện.
Lữ Đông vội vã chạy tới: "Hay cho các , ở nhà kiếm chác gì nên mò tới đây quấy rối hả?"
Chu Vi Cường thấy đây là cơ hội, quỳ xuống: "Mẹ, con là thằng khốn, con . Năm đó vì chuyện cưới xin của con trai mà đuổi , con . Mẹ đ.á.n.h con là đúng lắm, ơi."
Lữ Đông thật lòng là tình cảm thì đúng. Từng năm nuôi nấng bên cạnh, đá cũng nóng lên, nhưng lòng bà cũng lạnh . Khóe miệng bà mấp máy, rốt cuộc thốt nổi một chữ nào.
Ngọc Khê rủ mắt. Chu Vi Cường chỉ xin chứ hề sai. Loại mà dồn ép thì rắc rối lắm!
Con trai lớn của Chu Vi Cường là Chu Bình, quẹt nước mắt: "Bà ơi, bố cháu đều là vì cháu cả. Bố bản lĩnh, thể trơ mắt cháu ế vợ cả đời . Bà ơi, bà trách thì cứ trách cháu đây ."
Lòng Lữ Đông càng thêm thắt . Đây đúng là đứa cháu đích tôn bà từng tự tay bế bồng chăm sóc, lễ tết nó cũng lén gửi cho bà ít đồ ăn. Bà giơ tay lên nhưng cũng nỡ bỏ xuống.
Ngọc Khê thấy cô bà dấu hiệu mủi lòng, ánh mắt cô rơi mấy đứa con trai của Chu Vi Cường, cô dậy: "Cô bà , để họ về . Cháu hiểu rõ , hôm nay nể mặt cô, cháu sẽ cân nhắc, coi như tích đức cho cô ."
Lữ Đông dù mủi lòng nhưng rốt cuộc vẫn hướng về con cháu ruột thịt của . Bà định bảo Ngọc Khê đừng vì bà mà bận tâm, nhưng vợ chồng Ngọc Khê về phòng mất .
Chu Vi Cường ý tứ, là chuyển biến, gã ngẫm nghĩ một lát hiểu : "Mấy đứa bay mau dập đầu với bà . Sau hiếu thảo với bà thì tao tha ."
Mấy em Chu Bình nhanh trí, lẹ làng dập đầu, chặn lời định của Lữ Đông. Bà mệt mỏi xua tay: "Không còn sớm nữa, các về !"
Chu Vi Cường nán lâu, nhanh chóng dắt con cái rút lui.
Đợi hết, Lữ Đông và Lữ Lương Đạo mới đến gõ cửa phòng Ngọc Khê. Hai vợ chồng cô đang thu dọn đồ đạc: "Mời ."
Lữ Lương Đạo bước , thấy vali đang mở, là họ sắp thật, giữ nữa, ông mở lời hỏi: "Ngọc Khê, cháu định dùng Chu Vi Cường thật ?"
Ngọc Khê xếp quần áo : "Ông ba , đối với một kẻ tàn nhẫn màng hậu quả, nhất là đừng dồn gã đường cùng. Nếu , gã việc gì cũng dám . Cháu cũng là vì cho thôi."
Tránh trường hợp hạ độc gì đó thật!
Tim Lữ Lương Đạo đập thình thịch vì sợ hãi. Chu Vi Cường đúng là kẻ tàn nhẫn, dám thề độc, hồi trẻ còn đ.á.n.h lộn, tay nặng. ông vẫn chút cam lòng: "Thế thì hời cho gã quá?"