Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 729: Lòng tốt làm hỏng việc
Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:40:11
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngọc Khê bật : "Tất nhiên là thể để gã hưởng hời dễ dàng thế . Gã , sẽ dùng, nếu dùng thì cũng chỉ dùng con trai gã thôi. Giữ con trai gã trong tay, quan hệ hai nhà sẽ một đường lui, gã cũng thấy hy vọng nên dám loạn nữa, chừng còn giúp ngăn chặn bớt vài rắc rối."
Lữ Lương Đạo ngẩn , cảm thấy nhận đứa cháu gái nữa. Đây chính là thuật dùng ?
Niên Quân Mân tiếp lời, suy nghĩ của : "Đi cũng công. Ai thì mỗi tháng trích một trăm tệ hiếu kính cô bà. Cô bà lợi ích, bọn họ bám lấy, việc nặng nhọc trong nhà tự khắc , cô bà cứ thế mà hưởng phúc thôi, cần vất vả nữa."
Niên Quân Mân nỡ thẳng là khoản tiền dư dả đó, bà trợ cấp cho ai cũng , tự tiền trong tay thì lời mới trọng lượng.
Ngọc Khê bồi thêm: "Anh Quân Mân đúng đấy ạ. Chu Vi Cường ba đứa con trai, nếu đều dùng cả thì ba đứa một tháng là ba trăm tệ !"
Lữ Đông ngờ còn hưởng lợi như . Bà d.a.o động, chỉ vì tiền mà còn vì thể trút cơn giận bấy lâu: "Thật vất vả cho hai vợ chồng cháu lo liệu cho chúng ."
Ngọc Khê : "Cháu cũng hỏi cô bà một chút, ba đứa con trai của Chu Vi Cường tính tình thế nào ạ?"
Lữ Đông thở dài: "Chu Bình thì khá , ơn, mấy năm nay vẫn lén lút gửi quà cáp. Đứa thứ hai tính tình thẳng thắn, cũng thể là . Đứa thứ ba thì lời vợ, chung cũng tạm ."
Ngọc Khê hiểu rõ, trò chuyện với lớn thêm một lát, hành lý cũng thu dọn xong xuôi.
Buổi tối, hai vợ chồng định ngủ sớm, nhưng cô con gái nhỏ trằn trọc ngủ : "Mẹ ơi, chúng thực sự về ạ?"
Ngọc Khê hỏi: "Con nỡ ?"
"Một chút ạ."
Ngọc Khê quá rõ tâm tư của con bé. Ở đây nó cứ như thủ lĩnh , hai ngày nay chơi đến phát điên . Nghe xong mấy câu chuyện đ.á.n.h trận thì tưởng là nữ tướng quân, mấy trò chơi đồ hàng chẳng thèm ngó ngàng tới, còn hùng hồn tuyên bố là "ấu trĩ"!
Bé Diệu Diệu miệng thì nỡ nhưng dứt lời ngủ say như c.h.ế.t.
Niên Quân Mân khẽ: "Hai ngày nay đúng là mệt rã rời , xem cái mặt nhỏ cháy nắng đỏ ửng lên kìa."
"Về nhà là khỏi thôi. Ngủ , mai còn dậy sớm khởi hành."
"Ừm."
Sáng hôm , hai vợ chồng dậy sớm để kịp lên đường. Ăn sáng xong, những họ hàng thiết đều mặt đông đủ để tiễn đưa.
Vợ chồng Ngọc Khê thấy quá quyến luyến, Diệu Diệu thì hào phóng, ngoại trừ bình sữa và cốc nước, cái gì cũng đem tặng hết cho các bạn.
Rời khỏi thị trấn, tâm trạng cô bé ủ rũ mất một lúc lâu.
Mãi đến khi tới thành phố mới khá hơn một chút. Cô bé nghiêng đầu hỏi: "Mẹ ơi, con về nhà thể gửi những đồ con dùng qua đây cho các em gái ạ?"
Ngọc Khê từ chối: "Không , đồng ý."
"Tại ạ? Các em đáng thương lắm, quần áo mặc, sữa bột cũng uống bao giờ."
Ngọc Khê giảng cho con về sự khác biệt giàu nghèo, cũng con hiểu nổi , nhưng dẫu hiểu cô vẫn : "Diệu Diệu, những thứ con dùng đều là đồ , một bộ quần áo cả trăm tệ, một cái túi mấy trăm tệ. Trong khi đó, các em mặc quần áo cũ của chị, giày tự khâu, cả bộ đồ tới mười mấy tệ."
Diệu Diệu ngắt lời : "Chính vì thế nên con mới tặng quần áo mà!"
Ngọc Khê ôn tồn: "Đây chính là điều . Môi trường các em đang sống, đại đa trẻ con đều giống , em sẽ cảm thấy gì bất thường. nếu con tặng quần áo , lâu dần em sẽ thấy cao quý hơn khác, sinh chán ghét chính gia đình , nảy sinh chấp niệm với tiền bạc. Một khi suy nghĩ lệch lạc sẽ hủy hoại cả đời ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-729-long-tot-lam-hong-viec.html.]
Diệu Diệu nhíu mày, cô bé hiểu nổi, cảm thấy lời thâm sâu. Cô bé ngước lên bố: "Bố ơi."
Niên Quân Mân : "Mẹ đều đúng cả. Hiện tại con hiểu , sẽ dần dần hiểu . Bố con lòng , nhưng đôi khi, lòng hỏng việc đấy."
Ngọc Khê những khía cạnh đen tối hơn. Ý của con gái nếu kéo dài quá lâu, nhận sẽ thấy đó là ý nữa mà ngược sẽ thấy đó là sự sỉ nhục, trong lòng chắc chắn sẽ sinh oán hận và đố kỵ. Cô chỉ là con gái những điều quá sớm, trẻ con cần tuổi thơ trong sáng.
Diệu Diệu rơi trầm tư. Hai vợ chồng Ngọc Khê mỉm , con đường dạy con của những đầu bố còn dài lắm!
Hai đến sân bay tỉnh, đáp chuyến bay thẳng về thủ đô. Tới sân bay thủ đô hơn ba giờ chiều.
Hai lối cửa thường, chỉ hai về, bế theo con nhỏ. Vừa lấy xong hành lý bước , những tiếng la hét chói tai vang lên cả hai giật .
Ngọc Khê nhanh tay bịt tai con gái , ngước mắt lên. Trời ạ, là hâm mộ giơ bảng hiệu, cuồng nhiệt vô cùng.
Ngọc Khê vội vã kéo Quân Mân nhanh. Lát nữa ngôi nào bước , lỡ fan va trúng thì oan uổng quá.
Hai vợ chồng bước mau ngoài. Ngôi đang chờ đón lộ diện, là một ca sĩ, Ngọc Khê chút ấn tượng, mới nổi từ năm ngoái. Lên xe , Ngọc Khê mới : "Đừng hai năm nay cát-xê diễn viên tăng vọt, chứ về kiếm tiền thì ca sĩ vẫn kiếm ác nhất, sức ảnh hưởng cũng vô tiền khoáng hậu."
Một bài hát mà nổi thì thực sự lan tỏa khắp hang cùng ngõ hẻm. Tất nhiên cũng những kém may mắn, kiểu "nhạc nổi nổi" cũng nhiều.
Niên Quân Mân nhíu mày: "Sức ảnh hưởng càng lớn thì phí đại diện càng cao. Trước đây phí đại diện bao nhiêu , giờ động một tí là lên tới cả triệu tệ, đó là còn kể nổi tiếng thực sự còn đắt hơn nữa."
Công ty Ngọc Khê ca sĩ, là diễn viên chuyên tâm đóng phim. Đừng họ ở hàng ngũ hạng nhất, chứ bàn về chuyện kiếm tiền thì chạy dài cũng đuổi kịp một ca sĩ nhỏ.
Hai vợ chồng bàn sâu chủ đề nữa, họ đang nôn nóng về nhà.
Về đến nhà, Ngọc Khê mặc kệ hành lý, bế con gái rảo bước trong phòng.
Lữ đại cô : " là con liền tâm, bảo hai cái thằng nhỏ cứ vươn cổ ngoài cửa mãi!"
Người Ngọc Khê lạnh, cô đặt con gái xuống cởi áo khoác, đợi ấm lên mới đưa tay bế con trai. Một tay một đứa bế bổng lên, cô nhấc nhấc: "Béo lên ."
Lữ đại cô : "Hai đứa ăn lắm, đường ruột , béo mới lạ đấy."
Ngọc Khê thực sự nhớ các con, hai nhóc tì cũng . May mà chúng , cứ "o o" chuyện như thể bao nhiêu tâm sự kể với .
Ngọc Khê bế con xuống, Diệu Diệu ghé sát : "Em ơi, nhớ chị ?"
Thước Thước hiểu nên nể mặt, "o" lên một tiếng. Nung Nung thì như , nhóc thích hơn.
Diệu Diệu nhận phản hồi của em trai thì mừng lắm, bắt đầu chia sẻ câu chuyện, tay chân múa may kể về những gì thấy ở vùng Tây Bắc.
Ngọc Khê thấy chỉ Lữ đại cô ở đây: "Chị Mai nhà ạ?"
Lữ đại cô đáp: "Cô đưa An Khang bệnh viện , chắc một lát nữa là về thôi."
Ngọc Khê hỏi: "An Khang ốm ạ?"
Không nên chứ nhỉ, hiệu quả của linh thủy của Thước Thước mà, đến chân của Niên Quân Mân còn khỏi hẳn cơ mà!
Lữ đại cô : "Không ốm . Lúc trưa ba cái thằng chơi với , đừng Nung Nung và Thước Thước nhỏ mà sức tay lớn lắm, hai đứa nhắm món gì là c.h.ế.t sống buông tay. An Khang tức nổ mắt, con lật đật đó là món An Khang thích nhất..."