Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 730: Tâm tư không nhỏ
Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:40:12
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đang chuyện thì Mai Hoa bế đứa nhỏ bước , vẻ vui mừng mặt giấu nổi, mắt đo đỏ, Niên Phong ở bên cạnh che chắn cẩn thận sợ cô vấp ngã.
Ngọc Khê thấy liền hỏi: "An Khang phát tiếng ạ?"
Niên Phong toe toét, mấy cái hợp đồng hàng chục triệu cũng sánh bằng đứa con trai út : "Phải, phát tiếng , thanh quản cả, tích cực dẫn dắt con chuyện là thôi. An Khang ."
Ngọc Khê im lặng, linh thủy của Thước Thước đúng là nghịch thiên mà!
Lữ đại cô chúc mừng: "Đứa nhỏ đại nạn c.h.ế.t, tất hậu phúc."
Ngọc Khê mỉm , lời đại cô sai chút nào. Đứa trẻ phúc khí thật sự, Thước Thước đầu t.h.a.i tỉ lệ nhỏ nhoi đến thế mà rơi trúng nhóc , đúng là phúc.
Mai Hoa xúc động phát , cô là cảm thấy day dứt nhất. Nếu do cô tìm giúp việc thì con trai chịu khổ sở lớn như . Vốn dĩ cô và Niên Phong là vợ chồng rổ rá cạp , nền tảng tình cảm nhiều, cách giữa hai lớn, hồi mới dọn riêng, hai chuyện chẳng mấy khi hợp ý.
Từ khi xảy chuyện, Niên Phong tuy nhưng trong lòng vẫn oán trách cô. Mỗi khi con, cô thấy lòng đắng ngắt. Chính vì sự bất an của cô mà con gái nhận nên mới ở nhà, sợ ngẩng mặt lên .
Từ khi dọn về đây ở, cô còn nhắc chuyện dọn ngoài nữa, con của Ngọc Khê bạn, con trai ngày một lên, mối quan hệ giữa cô và Niên Phong mới dịu , còn cảnh chuyện gì để như .
Giờ thì , chuyện đều cả, lòng cô cuối cùng cũng bình yên.
Ngọc Khê đặt hai con trai béo mầm xuống, đưa tay đón lấy An Khang. Thằng bé béo lên trông thấy so với lúc cô , trêu một chút là tít mắt: " là chị dâu, gọi chị dâu ."
An Khang nhận , hề lạ lẫm với Ngọc Khê, "" lên một tiếng. Ngọc Khê : "Nể mặt chị thật đấy, chịu phát tiếng ."
Mai Hoa vội vàng ghé gần: "Bọn em trêu thế nào cũng kêu, vẫn là cháu cách."
Ngọc Khê thấy chỉ là trùng hợp thôi, trêu thêm tiếng "ồ" nữa, nhóc vẫy vẫy đôi tay mũm mĩm học theo, chỉ là tiếng. Ngọc Khê giao đứa nhỏ cho Mai Hoa: "Vẫn từ từ dạy ạ."
Mai Hoa vội, con trai khỏe mạnh là cô mãn nguyện : "Ừm."
Niên Phong xuống hỏi vợ chồng Ngọc Khê: "Mọi việc giải quyết xong hết chứ?"
Niên Quân Mân: "Vâng."
Niên Phong nới lỏng cà vạt, giải quyết xong là , mấy ngày nay ông mệt đứt . Sau khi giao quyền, ông thảnh thơi hơn nhiều, giờ chẳng cảnh bận rộn mỗi ngày nữa. Không phục già , ông càng ngày càng nghỉ hưu: "Nếu hai đứa về thì bố cũng nghỉ ngơi vài ngày, việc ở công ty giao cả cho con đấy."
Niên Quân Mân: "...... Vâng."
Niên Phong mừng rỡ, ông cũng thử cảm giác ngủ đến khi tự tỉnh. Ông sống thọ trăm tuổi mới , ít nhất thấy con trai út lập gia đình.
Niên Phong thèm để ý đến con trai nữa, sang hỏi con dâu cách xử lý công việc thế nào, đưa vài lời nhận xét, chỉ những chỗ thiếu sót, đó mới sang trò chuyện với cháu nội.
Đến bữa tối, sự đổi của Diệu Diệu cả nhà đều thấy rõ.
Trịnh Mậu Nhiên hài lòng gật đầu: "Chuyến đáng giá."
Niên Phong cũng cảm thán: " , hiểu chuyện hơn hẳn."
Ngày hôm , đặc sản Ngọc Khê mua vẫn tới, cô dặn v.ú Lưu chú ý một chút, hai vợ chồng bắt đầu bận rộn.
Ngọc Khê tự công ty bàn bạc với biểu tỷ chuyện lập xưởng, còn Niên Quân Mân thì bận tối mắt tối mũi, họp hành liên miên, hận thể phân bốn.
Ngọc Khê thì đỡ hơn một chút, chủ yếu là chuyện xây xưởng. Hai cái xưởng hàm lượng kỹ thuật cao cũng chẳng cần thiết gì phức tạp, chi phí lớn nhất ở nhà xưởng.
Xưởng cắt giấy dùng căn nhà của Hợp tác xã mua bán, nhưng khi bàn bạc, họ dự định xây mới .
Ngọc Khê đặc biệt mời kiến trúc sư thiết kế, chỉ đơn thuần là xây nhà mà còn nét đặc sắc. Ý tưởng của cô là xây dựng một hành lang cắt giấy, trông cao cấp và sang trọng.
Vì ý tưởng xưởng cắt giấy như , xưởng nặn tượng đất cũng định xây sơ sài, cô cũng mời kiến trúc sư thiết kế luôn.
Đợi kiến trúc sư khảo sát thực tế về, Ngọc Khê bàn với biểu tỷ về lượng công nhân.
Ý của Chu Linh Linh là: "Đã xác định lớn ngay từ đầu thì nhân sự ít. Xưởng nặn tượng hai trăm , xưởng cắt giấy một trăm, phát triển mở rộng, em thấy ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-730-tam-tu-khong-nho.html.]
Cắt giấy khá dễ, một trăm là đủ .
Ngọc Khê: "Công nhân thì dễ , chủ yếu là các sư phụ tay nghề chuyên môn, cái đó mới quan trọng."
Chu Linh Linh cũng hiểu điều : "Để chị nhờ ông ba hỏi giúp, thợ thủ công ở địa phương thiếu ."
"Vâng."
Hai chị em chốt xong lượng, các thao tác còn quản lý phái xử lý, chỉ cần giao phó là xong. Xưởng xây xong, việc cắt giấy thể tại nhà , còn nặn tượng thì chờ một chút cũng .
Hai ngày kiến trúc sư trở về. Vì hối thúc nên kiến trúc sư việc ngày đêm, một tuần bản vẽ thành.
Bản vẽ là tòa nhà ba tầng hình vuông, bốn phía đều là nhà ba tầng, giữa các tòa nhà hành lang thông . Tranh cắt giấy thể lồng khung treo hành lang phòng triển lãm, xưởng nặn tượng cũng tương tự.
Ngọc Khê và Chu Linh Linh bản thiết kế mà mắt sáng rực.
Hơn nữa, một mặt của tòa nhà ba tầng thiết kế thành căn hộ cho nhân viên, giải quyết triệt để vấn đề chỗ ở cho các chuyên gia khi mời họ về việc.
Chỉ cần xây dựng xong, điều kiện chỗ ở , môi trường , mời cũng dễ dàng hơn.
Bản vẽ khiến hai hài lòng, lập tức chốt luôn.
Công ty quà tặng thiếu tiền, lợi nhuận mỗi tháng khả quan. Có bản vẽ , chọn ngày lành là thể khởi công.
Chu Linh Linh đợi kiến trúc sư mới : "Chị hiểu ý em , em định dùng hai cái xưởng 'danh ' cho địa phương đó hả!"
Ngọc Khê: "Địa phương phát triển càng thì xưởng của cũng sẽ theo. Thị trấn trở thành một biểu tượng, giá trị của xưởng sẽ tăng lên gấp bội, đôi bên cùng lợi thôi."
Chu Linh Linh em họ, tuy cô quản lý công ty quà tặng nhưng việc lớn vẫn bàn với em. Hai năm nay em họ ngày càng sâu sắc khôn lường, nhưng cô cũng thấy mừng, em càng giỏi thì cô cũng nhẹ gánh hơn. " , em định xây trường tiểu học từ thiện, công ty cần đóng góp một ít tiền ?"
Ngọc Khê lắc đầu: "Không cần , em tự bỏ tiền túi. Mà chị nhắc em mới nhớ, mải nghĩ đến xưởng mà quên mất thiết kế trường học. Ban đầu em chỉ định xây vài tầng lầu là xong, giờ nghĩ , biến nơi đó thành một biểu tượng thì trường học cũng qua loa."
Chu Linh Linh ngẩn : "Thiết kế thật ? Tốn ít tiền đấy!"
Ngọc Khê tính toán kỹ: "Giáo d.ụ.c trẻ nhỏ thể qua loa ."
Chu Linh Linh can thiệp nữa, đó là việc riêng của Ngọc Khê.
Ngọc Khê dậy chuẩn về, xưởng sắp khởi công nên còn việc của cô nữa, cô tìm kiến trúc sư để thiết kế bản vẽ trường học. Đối với việc thiết kế trường, cô cảm thấy khá hào hứng.
Ngọc Khê là hành động nhanh, cô nêu yêu cầu của , chỉ tòa nhà dạy học mà cả sân vận động cũng tính . Cô ấn tượng với trường trung học ở đó, diện tích nhỏ, thiết kế thế nào cũng đủ.
Khi bản vẽ thành, tiểu học và trung học tách riêng. Tiểu học ở phía , trung học ở phía , xây thêm tòa nhà ký túc xá ba tầng, sân vận động cũng quy hoạch đầy đủ.
Cầm bản vẽ tay, Ngọc Khê đặc biệt mang về nhà.
Trịnh Mậu Nhiên đeo kính lên xem: "Thiết kế tệ."
Niên Phong nhẩm tính trong lòng, riêng bản vẽ rẻ, tòa nhà dạy học thiết kế: "Bố , dã tâm của Ngọc Khê hề nhỏ nhé. Đây chỉ là xây trường, mà còn xây dựng một ngôi trường tiếng tăm đây mà!"
Ngọc Khê hề tỏ ngại ngùng, cô đúng là nghĩ như : "Sau thị trấn phát triển chắc chắn sẽ , chất lượng dạy học lên thì sẽ nhiều đến đây hơn, em cũng dễ mời chuyên gia về hơn mà."
Niên Phong: "Xem con nghĩ kỹ xem nên mời những giáo viên nào ?"
Ngọc Khê híp mắt: "Vâng ạ."
Niên Phong định tiếp thì điện thoại của Ngọc Khê reo. Nhìn thấy là của cô bà, cô vội bắt máy: "Cô bà ạ."
Lữ Đông căn giờ để gọi: "Cô phiền công việc của cháu ?"
Ngọc Khê: "Dạ ạ, hai hôm nay cháu đều ở nhà. Cô bà chuyện gì thế ạ?"
Nếu việc gì, nhà họ Lữ thực sự sẽ gọi điện cho cô. Những gì cần giúp cô đều giúp . Từ lúc về đây, đây là đầu cô nhận điện thoại của nhà họ Lữ, còn điện thoại của ông nội thì ít, là gọi đến cảm ơn cô. Ông cụ bảo đợi sức khỏe khá hơn sẽ Tây Bắc một chuyến đấy!