Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 734: Phúc khí

Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:40:16
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vương Điềm Điềm đến một , cùng cô là một đàn ông nước ngoài tóc vàng mắt xanh, bên cạnh hai còn một năm tuổi.

Ngọc Khê ngẩn , bé tóc đen, Hoa, tuyệt đối do Vương Điềm Điềm sinh .

Vương Điềm Điềm đặt tách xuống, nụ mặt chân thành: "Chị dâu, em về vội, thăm Quý Huấn định qua thăm chị luôn. Nghe chị sinh thêm hai đứa cháu trai, em kịp chuẩn quà, để ít ngày nữa em gửi bưu điện qua nhé."

Ngọc Khê thể thấy Vương Điềm Điềm đang sống , quần áo đắt tiền, túi xách cũng là hàng hiệu, cổ đeo dây chuyền kim cương. So với lúc , cô trông trẻ trung hơn nhiều. Bốn năm trôi qua mà trẻ , chứng tỏ cuộc sống cực kỳ thoải mái. Nhìn quà mang đến là búp bê và túi xách trẻ em, đây là mua sẵn từ nước ngoài cho Diệu Diệu .

Vương Điềm Điềm cũng đợi Ngọc Khê trả lời, bắt đầu giới thiệu: "Đây là George, chồng em, là luật sư. Còn đây là đứa trẻ chúng em nhận nuôi, xong thủ tục, tên là Niệm Hoa."

Ngọc Khê ý định khó Vương Điềm Điềm, chuyện cũ qua thì cứ để nó qua , cô bao giờ chấp nhặt quá khứ: "Cứ sống cho ."

Đáy mắt Vương Điềm Điềm mang theo ý : "Lần về , tới chẳng bao giờ mới nữa. Em đến thăm Quý Huấn, thằng bé Bạch Nhiêu chăm sóc , em cũng yên tâm ."

Ngọc Khê nhướn mày, xem Vương Điềm Điềm thực sự chỉ là về thăm thôi. Cũng đúng, cô đang sống sung sướng, gây chuyện nữa cũng chẳng để gì. Quay về chủ yếu là vì Quý Huấn, dẫu là con ruột nên yên tâm, việc cô nhanh chóng nhận nuôi một đứa trẻ là hiểu, cô cũng thấy tình cảm Quý Huấn dành cho Bạch Nhiêu nên tìm một nơi khác để gửi gắm tình cảm của .

Vương Điềm Điềm chỉ một lát, thêm vài câu rời , tuyệt nhiên nhắc một lời nào về cuộc sống ở nước ngoài.

Ngọc Khê thể đàn ông tóc vàng đơn giản, chắc chắn là luật sư bình thường. Đừng nghĩ bên Tây ai cũng là giàu, thu nhập bình quân đầu cao thật nhưng chênh lệch giàu nghèo là lớn nhất.

Đặc biệt là các loại thuế, ở chỗ thì mỗi tháng đóng nhiều thuế, hễ ốm đau là chi phí khổng lồ. Đa nước ngoài học đều vay nợ, nhiều gia đình gánh vác nổi.

Vương Điềm Điềm dùng đồ xa xỉ, túi xách tiện tay đặt sang bên mảy may xót xa, đủ thấy trong nhà cô thiếu những thứ .

Buổi tối, Ngọc Khê kể những gì thấy cho Quân Mân .

Niên Quân Mân : "Cô vốn là tâm kế, trải qua nhiều chuyện nên nên trân trọng điều gì. Trầm tĩnh , tĩnh tâm thì ngược nhân duyên ."

Ngọc Khê gật đầu tán đồng, qua tiếp xúc ngắn ngủi thể thấy Vương Điềm Điềm thực sự đổi: "Cô cũng coi như là phúc khí."

Niên Quân Mân : " phúc khí."

Lại qua hai ngày, vợ chồng Vương Phúc Lộc đến tìm. Vương Phúc Lộc là vì chuyện công ty kỹ xảo: " cho điều tra , mảng công ty kỹ xảo đáng tin."

"Nếu vốn của đủ, thể đầu tư."

Mắt Vương Phúc Lộc sáng lên. Đầu tư công ty kỹ xảo lớn, ông gánh bộ rủi ro, đang định mở lời thì Lữ Ngọc Khê chủ động đề nghị, ông híp cả mắt: "Tất nhiên là hoan nghênh ! Cô định đầu tư cá nhân dùng danh nghĩa công ty?"

Tiền trong tay vợ chồng Ngọc Khê dùng mua cao ốc văn phòng, mua cổ phần, sắp xây trường tiểu học từ thiện, tuy còn dư một ít nhưng định bỏ hết, giữ một khoản phòng : "Anh định đầu tư bao nhiêu? Dự định chia bao nhiêu cổ phần?"

Vương Phúc Lộc đáp: "Con cụ thể thì tính toán kỹ, nhưng cổ phần chia sẽ quá 40%."

"40% cũng ít . Thế , tiền của cần giữ một phần, xem xem, tìm thêm cho vài nhà đầu tư nữa để chia nhỏ 40% đó nhé?"

Vương Phúc Lộc vẫn hy vọng Lữ Ngọc Khê thâu tóm hết phần còn : "Nếu thiếu tiền, cho cô mượn?"

Ngọc Khê: "......."

Đã lâu lắm mượn tiền ai.

Bạch Nhiêu cũng khuyên: "Chúng lấy lãi ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-734-phuc-khi.html.]

Ngọc Khê còn gì nữa, đến mức . Vợ chồng Vương Phúc Lộc rõ ràng là ngoài nhảy công ty: "Đợi con đầu tư cụ thể kết quả chúng sẽ bàn tiếp. Còn về tiền bạc, nếu thực sự kẹt vốn sẽ mở lời."

Vương Phúc Lộc thở phào: " sẽ cho tính toán sớm nhất thể."

"Được."

Vương Phúc Lộc việc , Bạch Nhiêu ở thêm một lát. Ngọc Khê nhân tiện chuyện của Vương Điềm Điềm, lặp lời cô một : "Lần thì yên tâm nhé, cô về chỉ để thăm thôi. Theo ý cô thì giờ chắc ."

Nụ của Bạch Nhiêu nhẹ nhõm hẳn: "Thật ? Thế thì quá, cứ lo mãi. Cứ thế nhất, ai nấy đều yên , gặp cũng ngại."

Ngọc Khê: "Khả năng các cô gặp lớn , ý cô thì chắc cũng chẳng mấy khi về nữa."

"Thế thì càng , con trai là của ."

Hai trò chuyện thêm một lát về Quý Huấn, Bạch Nhiêu mới vui vẻ về.

Thời gian thoi đưa, chớp mắt một tháng trôi qua. Công ty kỹ xảo đăng ký xong, bắt đầu tuyển vận hành. Lần Ngọc Khê mượn tiền, tiền hoa hồng từ Đông Phương chuyển về nhiều, đủ dùng.

Công trình ở Tây Bắc theo thời tiết ấm lên mà tiến triển ngày càng thuận lợi. Mới một tháng mà khung nhà dựng lên , còn lên tin tức địa phương hai . Ngọc Khê xem tivi nên , đều là ông nội kể .

Trời còn lạnh nữa, sức khỏe ông nội cũng bình phục, cuối cùng ông cũng nhịn , mang theo lỉnh kỉnh đồ đạc qua đó, Lữ tiểu cô cùng hộ tống.

Trước khi , Lữ tiểu cô gọi điện cho Ngọc Khê. Thấy giá trị của thị trấn nhỏ, cô nhanh chóng theo để tìm kiếm cơ hội kinh doanh. Có cô cùng, nhà Ngọc Khê cũng yên tâm hơn phần nào.

Tháng Năm, chủ đề nóng hổi nhất chính là chương trình tuyển tú, vòng tuyển chọn các khu vực bắt đầu.

Niên Canh Tâm kết thúc công việc, dẫn theo vợ con trở về.

Ngày nào Diêu Trừng cũng dán mắt tivi, xem xong là bực : "Cái đứa em họ của em cứ như ma nhập , sắp thi đại học đến nơi mà cứ đòi tham gia tuyển chọn. Thím em tức quá đ.á.n.h cho mấy trận cũng ăn thua, , nó ôm tiền lì xì bỏ trốn luôn. Chỉ còn một tháng nữa là thi đại học đấy!"

Ngọc Khê khuyên: "Trẻ con dạy từ từ, em càng ép nó càng phản kháng. Chị em thành tích học tập của con bé mà."

"Vâng, thành tích cực , đại học trọng điểm là chuyện nhỏ. Vốn là đứa trẻ ngoan ngoãn, tự dưng nổi loạn đúng là mạng mà. Chú thím em hết cách đuổi theo qua đó , bảo là hôm nay kết quả, hy vọng là nó trúng tuyển."

Ngọc Khê mới hiểu tại Diêu Trừng xem tivi mà mặt mày ủ dột thế , hóa là đang đợi điện thoại.

Diêu Trừng đoạn chuyển chủ đề: "Chị dâu, Canh Tâm nên chuyển hình tượng ạ?"

"Sao em ? Canh Tâm tuổi còn trẻ mà."

Diêu Trừng từ khi sinh con chút thiếu tự tin, nhất là tính tình cô dịu dàng. Cứ nghĩ đến mấy cô nương giọng thỏ thẻ ở đoàn phim là cô càng phiền lòng: "Anh cũng còn nhỏ nữa, thể cứ đóng phim thần tượng mãi . Mấy cô gái ở đoàn phim là mới nghiệp, tuổi của so cũng còn nhỏ !"

Lời Ngọc Khê hiểu ngay, Diêu Trừng đang mất cảm giác an . Cũng , hàng ngày chăm sóc con cái, phần lớn thời gian đều dành cho con nên ăn mặc khó mà tinh tươm . Mấy cô gái nhỏ ở đoàn phim hai năm nay càng cách ăn diện, so sánh một chút là Diêu Trừng nghĩ ngợi ngay: "Lần chọn kịch bản chị sẽ chọn lọc cho chú ."

Diêu Trừng toe toét , tảng đá đè nặng trong lòng cũng nhẹ bớt: "Cảm ơn chị dâu."

Ngọc Khê ướm hỏi: "Có ở đoàn phim kẻ nào lưng em ?"

"Sao chị dâu ạ?"

 

Loading...