Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 742: Nông nghiệp

Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:40:24
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lần Tây Bắc, Vương Bân cũng theo, gia đình thuê thêm một tài xế mới. Cả nhà năm , hành lý của Ngọc Khê và Niên Quân Mân bao nhiêu, chủ yếu là của hai con trai và Diệu Diệu, trong đó đồ của Diệu Diệu là nhiều nhất.

Nửa năm trôi qua, Diệu Diệu lớn hơn nhiều, thường xuyên hỏi những câu , đối với những gì Ngọc Khê dạy bảo cũng hiểu đôi phần. Quà con bé mua tặng đều là sách vở, quần áo đồ dùng, còn là đồ ăn.

Vợ chồng Ngọc Khê an lòng, con gái cuối cùng hiểu chuyện .

Chuyến cần thuê xe nữa, xưởng phái xe qua đón. Thật tàu hỏa, nhưng quá chậm, đại đa các chuyến đều chạy ban đêm, chi bằng xe qua đó còn hơn là thức trắng một đêm tàu.

Đến trấn, cả nhà trực tiếp đến khu ký túc xá, về nhà ông ba nữa. Ký túc xá trang trí , chăn đệm đồ dùng đều là đồ mới.

Nghỉ ngơi một lát, hai vợ chồng đưa các con đến căn nhà cô út mới mua, nhà xây kiểu tứ hợp viện nhỏ.

Trong sân chỉ cô út, ông ba và mấy đứa nhỏ. , giờ công nhân ở xưởng vẫn tan .

Đàn ông nhà họ Lữ đều việc ở xưởng gốm sứ. Vì đều học hành cao nên tất cả đều học nghề, những món đơn giản thể tự tay thành. Lương cơ bản cộng với hoa hồng theo sản phẩm, mỗi tháng cũng hơn hai ngàn tệ.

Đây thể coi là mức lương cao , nào giỏi hàng tinh xảo thể kiếm hơn ba ngàn một tháng. Đi thuê bên ngoài vất vả cực nhọc cũng khó lòng vượt quá con đó.

Phụ nữ thì đều đang học cắt giấy hoặc tranh dán, cách tính lương cũng tương tự. Chỉ cần chăm chỉ, nỗ lực chắc chắn sẽ nhận báo đáp tương xứng. Nếu thể cắt những tấm lớn, hoa hồng mỗi tấm còn cao hơn nữa.

Thế là , nam nữ nhà họ Lữ đều công ăn việc , ở nhà chỉ còn mấy đứa trẻ choắt đang nghỉ hè, tự nấu cơm, mà nấu thì khó ăn vô cùng.

Ông nội và ông ba đều ăn cơm ở tiệm của cô út.

Ông nội Lữ vẫn gặp hai đứa chắt trai, đây là đầu tiên thấy. Vừa thấy cháu, ông liền giục: "Mau đặt lên khang , để cho kỹ nào."

Hai thằng nhóc toe toét , chẳng hề sợ lạ. Được đặt lên khang, chúng ngoan ngoãn đó, hai đứa trẻ trắng trẻo mập mạp trông y như hai chú búp bê trong tranh Tết .

Ông nội Lữ hớn hở: "Mấy thằng cu mập mạp ghét thật đấy, là ông cố đây."

Hai đứa bé , Dung Dung sợ lạ, "ô" lên một tiếng chẳng đang gì. Thước Thước thì mím chặt môi, trong lòng buồn bực, nhóc vẫn chịu mở miệng chuyện.

Cô út nhận xét: "Hai đứa nhỏ nuôi khéo quá."

Ngọc Khê : "Nghịch ngợm lắm ạ!"

"Nghịch một tí mới , cho nó cứng cáp."

Ông ba xúc động cảm ơn: "Tiểu Khê , sự đổi của trấn đều là nhờ cháu cả, ông ba cảm ơn cháu."

Ngọc Khê đáp: "Ông cảm ơn quá nhiều , nữa cháu ngại dám nhận . Cháu cũng là vì kiếm tiền mà, lô hàng đầu tiên thương gia nhận , họ hài lòng ạ!"

Ông ba rạng rỡ: "Hài lòng là , hài lòng là ."

Ngọc Khê cũng ngờ mới nửa năm mà thị trấn đổi nghiêng trời lệch đất. Đường chính đổ bê tông, dãy nhà tiểu học cũ dỡ bỏ để một đất trống. Hai bên đường chính mọc lên ít cửa hàng, ngay ngã tư trung tâm còn xây cả bến xe khách.

Người qua cũng đông hơn, còn thể thấy cả những thương nhân mặc vest chỉnh tề.

Ngọc Khê phát hiện của : "Cháu thấy ít ông chủ mặc vest, họ đến đây gì thế ạ?"

Ông ba thông tin nhạy bén, giờ ông là danh sĩ trong trấn, đến cũng chào "lão gia tử" mà: "Trấn lên tivi mấy , thành phố định hướng nơi là khu khai thác trọng điểm. Những thính nhạy nhiều lắm, ít đến đầu tư. Ông thôn trưởng định đầu tư xây đại trạch viện giả cổ khách sạn đấy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-742-nong-nghiep.html.]

Ngọc Khê cảm thán, đúng là những nhạy bén với cơ hội kinh doanh, họ tiềm năng phát triển tương lai .

Cô út hớn hở tiếp lời: "Hồi trong trấn chẳng lấy một cái ngân hàng, nộp rút tiền phiền phức vô cùng. Qua tháng nữa thôi là hai ngân hàng đặt trụ sở , gì cũng thuận tiện."

Ông ba gật đầu liên tục: "Phải , trấn trưởng , đến đầu tư nhiều nhưng họ môi trường ô nhiễm, nên từ chối ít lời đề nghị mở nhà máy đấy!"

Ngọc Khê vốn thiện cảm với lãnh đạo trấn, giờ càng thấy cảm phục hơn. Thật sự mấy giữ sự cám dỗ của lợi nhuận mắt như .

Ngồi một lát vẫn thấy cô út, Ngọc Khê hỏi: "Ông nội, cô út con ạ?"

Ông nội Lữ đặt hạt óc ch.ó xuống: "Cô con đồng bán dưa thì cũng lên núi , tối mới về."

Ngọc Khê xem thử, liền dậy: "Ông nội, con với Quân Mân xem chút, ông trông mấy đứa nhỏ giúp con nhé."

Ông nội Lữ đang mải cưng nựng chắt trai, xua tay bảo: "Đi !"

Vợ chồng Ngọc Khê dắt theo Diệu Diệu cùng một đứa cháu của ông ba cùng, để dẫn đường.

Niên Quân Mân lái xe, Ngọc Khê con đường đồng: "Đường cũng rải cát sỏi ."

Cậu bé : "Cô út bỏ tiền rải đấy ạ, để tiện vận chuyển. Cô bảo đường đất ngày xưa nhiều ổ gà quá, chở quả ngoài là dập hết sạch."

Ngọc Khê ngẩn một lát mới phản ứng kịp, "cô út" trong miệng bé chính là Lữ cô út.

Lần đến, cũng thấy đất vàng, tiêu điều vô cùng, giờ đây một màu xanh mướt bao phủ mặt đất, tràn đầy sức sống.

Lữ cô út mới đến, Ngọc Khê cứ tưởng cô sẽ đầu tư các cơ sở trong trấn, ngờ khiến cô ngã ngửa. Lữ cô út nông nghiệp, thầu đất đai và đồi trọc, trồng các loại cây ăn quả phù hợp, còn đặc biệt đến Viện khoa học nông nghiệp mời về trồng các loại dưa quả giống mới.

Đang là tháng Chín, dưa mùa, bán mấy đợt . Dưa hấu trồng cả vụ sớm lẫn vụ muộn, dưa sớm gần bán hết.

Vợ chồng Ngọc Khê đến đồng, Lữ cô út đang kiểm tra cân điện tử. Trước ruộng dưa ít xe tải đang chờ bốc dưa lên.

Thấy Ngọc Khê, Lữ cô út hiệu cho ghi chép canh chừng cẩn thận, bước về phía cô: "Các cháu đến , cô bận quá thời gian đón, để các cháu tìm đây."

Ngọc Khê cảnh tượng hái dưa, cân ký tấp nập, vô cùng náo nhiệt: "Cô út, cô giỏi thật đấy."

Mắt Lữ cô út thoáng hiện vẻ đắc ý: "Cô trồng giống mới, cung đủ cầu. Đợi lát cô rửa cho hai đứa ăn thử, vị ngon lắm, ngọt thanh cực kỳ."

Đợi một lát, Ngọc Khê nhận lấy miếng dưa c.ắ.n một miếng, vỏ mỏng, mọng nước, vị quả thực ngon, quả cũng to, một miếng chắc nặng nửa cân: "Giá cũng rẻ cô nhỉ!"

Lữ cô út vốn chuẩn tinh thần năm đầu tiên bù lỗ, ngờ hương vị , vốn liếng thu hồi xong từ lâu. Cô hạ thấp giọng: "Giá ngoài thị trường hai tệ một cân, cô bán sỉ một tệ rưỡi. Vốn đầu tư thu về , còn mấy đợt dưa nữa đều là lãi cả. Cô nhẩm tính sơ sơ, hai mươi mẫu đất cô kiếm năm vạn tệ. Đây là còn kinh nghiệm đấy, đợi thạo việc chắc chắn còn gấp đôi."

Ngọc Khê ngạc nhiên: "Nhiều thế cơ ạ?"

Lữ cô út khẽ : "Hồi đầu , c.h.ế.t mất bao nhiêu mầm, dặm đấy. Lại thêm chăm, bấm ngọn dưa nên năng suất cao, cô cũng hụt mất khối tiền đấy chứ!"

Ngọc Khê ruộng ngô: "Trồng màu đúng là bằng trồng dưa thật."

Lữ cô út : "Tất nhiên . Chỗ đất khi bán hết dưa, cô sẽ tranh thủ trồng bắp cải và các loại rau vụ đông, đến mùa đông bán thêm một khoản nữa. Nội trong một năm cháu tính xem kiếm bao nhiêu?"

Ngọc Khê suy nghĩ xa hơn: "Dưa của cô thành công thế , chắc trong thôn tìm cô chứ?"

 

Loading...