Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 748: Diệp Mai
Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:40:30
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngọc Khê đưa Chu Lộ đến bệnh viện kiểm tra vết thương , quá nặng nhưng bên ngoài thì đáng sợ. Mua t.h.u.ố.c mỡ xong, sẵn lúc ngang qua trung tâm thương mại, cô ghé mua điện thoại mới cho Chu Lộ. Tiền điện thoại là Chu Lộ tự trả, con bé trong tay thiếu tiền .
Tiền lì xì nhà họ Niên nhiều, Chu Lộ là em gái út nên ai cũng phần cho em, cộng thêm tiền sinh hoạt phí mỗi tháng, Chu Lộ thực sự cần thêm.
Cuối cùng, Chu Lộ dẫn hai đến một nhà hàng món bản địa cực kỳ đúng điệu.
Chu Lộ giới thiệu: "Đừng quán nhỏ, món ăn ở đây chuẩn lắm, chỉ địa phương mới thôi."
Ngọc Khê thấy quán bài trí nhã nhặn, đúng kiểu "trong động trời". Cô sờ tay ghế, mắt khẽ động, cô lầm, gỗ hồng tùng thượng hạng đây mà: "Hôm nay em gọi món ."
Chu Lộ khách sáo, lật thực đơn gọi sáu món đặc sản và một bình .
Thạch Sam giá cả mà há hốc mồm: "Trời đất, một đĩa cá hơn hai trăm tệ."
Một bàn thức ăn bằng cả tháng tiền sinh hoạt của cô .
Chu Lộ : "Cũng tính là đắt , chú đưa em và đến một chỗ, một con cá cả ngàn tệ cơ! Em thấy chẳng ngon bằng ở đây."
Thạch Sam ôm lấy trái tim bé bỏng: "Hôm nay tớ đúng là thơm lây , Tết về quê cái để nổ một trận. Sau về Đông Bắc, tớ mời ăn cá hầm chuẩn vị, cũng nổi tiếng lắm đấy."
Chu Lộ híp mắt : "Được nha!"
Thức ăn lên khá nhanh, họ đến lúc giờ cao điểm, lúc đồ ăn lên thì khách cũng bắt đầu lục tục kéo đến.
Ngọc Khê thích món cá: "Quả thực tồi."
Chu Lộ bảo: "Chị dâu thích thì cứ ăn nhiều , đến đây cứ trực tiếp ghé qua, nhưng đừng giờ cao điểm, lúc đó xếp hàng lâu lắm."
Ngọc Khê ghi nhớ: "Được."
Ba chuyện nhiều, đều mỹ vị thu hút, cắm cúi thưởng thức món ăn.
Chu Lộ đột nhiên ngẩng đầu phía cửa, Thạch Sam thì trợn tròn mắt: "Đàn kìa! Còn cả hoa khôi khoa nữa!"
Ngọc Khê đầu , cô gái vô cùng rạng rỡ, tỏ ân cần, cầm thực đơn giới thiệu đủ điều. Còn đàn của Chu Lộ thì luôn giữ nụ mỉm môi.
Chu Lộ nhanh chóng cúi đầu tiếp tục ăn cơm. Thạch Sam bĩu môi: "Tớ cứ tưởng chỉ là tính tình gì, ngờ còn là hạng thích lập lờ nữa."
Ngọc Khê nhiều hơn, cô gái ăn mặc kém Chu Lộ, cách giới thiệu món ăn cũng là khách quen, gia cảnh chắc chắn : "Đàn của các em gia cảnh ?"
Chu Lộ siết chặt đôi đũa: "Vâng, em loáng thoáng vài , hình như là gia đình đơn ."
Cho nên thiện cảm với em, chỉ đơn giản là vì em ăn diện đồ hiệu. Lúc tin đồn, đều tưởng em là xinh giàu của trường, tin đồn nên mới xa lánh em.
Ngọc Khê thêm nữa, Chu Lộ hiểu . Có điều xem , tham vọng của trai nhỏ !
Nhóm Ngọc Khê đến nên ăn xong , Chu Lộ đãi khách, bữa cơm hết một ngàn tệ.
Ba ngoài, vốn dĩ định thẳng, nhưng cô nàng hoa khôi khoa như khoe khoang: "Chu Lộ, cũng ăn ở đây ? Biết thế lúc nãy chào một tiếng ."
Vẻ mặt Chu Lộ thản nhiên: "Chúng ăn xong , đây."
Ngọc Khê liếc thấy đàn của Chu Lộ sượng mặt, đáy mắt thoáng qua một tia hoảng loạn nhưng nhanh chóng bình tĩnh , im phăng phắc. Ngọc Khê ngạc nhiên, hóa cũng tình cảm với Chu Lộ đấy chứ, chỉ tiếc là tình cảm đó cuối cùng thắng nổi tham vọng.
Ngọc Khê đưa Thạch Sam về ký túc xá , buổi tối cô theo Chu Lộ về chỗ ở của em .
Chu Lộ mở cửa: "Em thuê dì giúp việc dọn dẹp thường xuyên, chị dâu tối nay ngủ với em nhé!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-748-diep-mai.html.]
Ngọc Khê cũng ở phòng khác từng ở: "Được thôi."
Mãi đến khi Ngọc Khê sắp , nhà họ Chu cũng đến gây rối nữa, chắc là sợ trả thù. Ngọc Khê lúc mới yên tâm về nhà.
Về muộn mất một ngày, hai nhóc tì gọi giận dỗi, dỗ dành mãi mới chịu thôi.
Ngọc Khê kể cho Mai Hoa chuyện nhà họ Chu gây rối, Chu Lộ xin cô giữ kín nữa.
Mai Hoa tức giận đến run : "Không , đổi nhà cho Chu Lộ. Đám đó giờ đang dọa sợ, nhưng lỡ khi hồn dùng thủ đoạn dơ bẩn thì cũng kịp."
Ngọc Khê cũng tán thành: "Đổi nhà cũng ạ, nếu thì cứ ở ký túc xá, nghỉ lễ thì về nhà ."
Mai Hoa chỉ mong thế, bà suy nghĩ bảo: "Được, để bàn với Lộ Lộ."
Những việc còn Ngọc Khê quản nữa. Cô về đến nhà thì Niên Quân Mân công tác , Tây Bắc vì chuyện đầu tư, dự án quyết định.
Niên Quân Mân , Ngọc Khê cũng chẳng thấy cô đơn. Trong nhà bốn thằng nhóc, đều đang ở cái tuổi tập . Miệng sõi nhưng chân thì nhanh lắm, trông là chúng vịn ghế chạy mất tiêu.
Sân vườn rộng, chao ôi, chỉ riêng việc bắt mấy thằng nhóc nghịch ngợm thôi cũng đủ mệt.
Ngọc Khê dở dở , nhất là Thước Thước nghịch nhất hội. Thằng bé chọc cô, cô cũng "cà khịa" : "Chân thì nhanh đấy, nhưng cái miệng vẫn nha."
Nói cũng lạ, Thước Thước là đứa chậm nhất, chỉ gọi "ba", "", những từ khác bắt ép thế nào cũng chỉ nặn một chữ, còn lí nhí. Trong khi đó Dung Dung thì lanh lợi hơn nhiều, gọi "ông nội", "chú" .
Mỗi Ngọc Khê xong, nhóc tì phồng má tức giận, tự lui một góc luyện tập.
Đợi đến khi Ngọc Khê "đấu trí đấu dũng" với con trai xong thì Niên Quân Mân công tác hơn một tuần: "Một tuần mà vẫn bàn xong ?"
Niên Quân Mân bóp trán: "Có một công ty đầu tư ở đó đào trúng mộ cổ, đang đợi chuyên gia đến. Phải khảo sát xong mới thể đàm phán tiếp."
Ngọc Khê ngẩn : "Vận khí đúng là đen đủi thật."
Niên Quân Mân đáp: "Ừm, cũng may chỗ chúng nhắm tới phía Đông. chắc đợi thêm mấy ngày nữa."
"Nghe giọng mệt mỏi lắm, cũng chú ý nghỉ ngơi, đừng quá sức."
"Ừ, mà."
Ngọc Khê cúp máy, mở máy tính tra cứu thông tin về thị trấn đó, tiếc là mạng nhiều, vẫn hiệu sách tìm tài liệu. Cô ghi chú trong lòng, thời gian còn sớm, cô ôm các con ngủ.
Ngày hôm tại thư viện, Ngọc Khê ngờ đụng mặt Diệp Mai: "Sao ở đây?"
Diệp Mai đang sắp xếp sách: "Trước đây thứ Bảy, Chủ nhật tới đây thêm nên thành thói quen . Hôm nay thứ Bảy mà, qua đây giúp sắp xếp sách vở chút."
Ngọc Khê Diệp Mai đang trả ơn. Cô Liên Bác nhắc qua, Diệp Mai giờ là chủ biên, văn phong , mắt tinh đời nên thăng tiến nhanh, lương cũng cao, cộng thêm các khoản trợ cấp mỗi tháng cũng năm sáu ngàn tệ. Đến đây chắc chắn là giúp công .
Ngọc Khê tìm thấy cuốn sách cần nhưng ngay: "Trong phòng mấy đứa, mỗi tớ kết hôn, con cũng ba đứa . Các thật đấy, chẳng thấy ai tính chuyện chồng con gì cả, nghiệp mấy năm mà chẳng nhận tin hỷ nào từ các ."
Diệp Mai giờ là thành đạt, tự tin hơn hẳn, cô : "Hoàn cảnh của cũng mà. Nhà còn mấy đứa em đang học đại học, cứ trông chờ tiền lương của để đóng học phí. Hoàn cảnh gia đình như thế, dù công việc thì thực sự chẳng ai dám cưới ."
Ngọc Khê nhíu mày: "Không tớ , nhưng là chị cả cũng thể bao biện hết thứ . Tụi nhỏ lên đại học thì thêm chứ, một học kỳ gom đủ học phí thì hai học kỳ cũng đủ. Tớ nhớ đứa em trai nghiệp mà."
Diệp Mai đôi khi cũng thấy khổ: "Tốt nghiệp , nhưng cũng đấy, giờ việc khó tìm lắm. Sinh viên đại học giờ còn giá trị như lúc chúng mới trường , giờ mất giá lắm . Lương thực tập chỉ đủ chi tiêu cá nhân, thêm bố sức khỏe yếu, năm ngoái phẫu thuật xong, quanh năm t.h.u.ố.c thang bệnh viện, nghiệp cũng chẳng giúp gì."
Những lúc đêm khuya thanh vắng, cô tự nghĩ mà , rệu rã cả thể xác lẫn tinh thần, nhưng trời sáng vẫn tiếp tục gồng gánh công việc.