Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 75: Ông nội Vương

Cập nhật lúc: 2025-12-19 16:40:58
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đạo diễn Vương đen mặt: "Cậu cứ thử xem. Nhóc con, đừng tưởng lưng ông cụ Niên là thể sợ gì cả. Ông cụ Niên nghỉ hưu nhiều năm , dù quan hệ thì cũng quản chuyện nhà họ Vương chúng . Cậu chỉ là một thằng lính nghèo, đừng mơ tưởng hão huyền. Nếu điều bàn bạc hẳn hoi, sẽ cho một ít tiền, nếu , đừng trách khách khí."

Nói đoạn, đạo diễn Vương sang Ngọc Khê. Ngọc Khê trưng bộ mặt ngơ ngác đầy dấu hỏi. Ơ? Định lấy cô để đe dọa ?

Niên Quân Mân thong thả nhấp một ngụm : " tò mò, ông định khách khí kiểu gì?"

Đạo diễn Vương tưởng nắm chắc phần thắng, ngả , lắc lư ly rượu vang: " tìm hiểu , cô gái bên cạnh là vị hôn thê của , cô học khoa Biên kịch, chắc chắn bước chân giới giải trí. Người trẻ tuổi , đừng tưởng nghiệp xong là thể biên kịch ngay ."

Ngọc Khê vẻ mặt chân thành chen ngang: "Không cần đạo diễn Vương em cũng nghề biên kịch khó thế nào, em hạng ngây thơ ạ."

Câu của Ngọc Khê đạo diễn Vương nghẹn họng, vẻ cao siêu nữa. Ông cô bằng ánh mắt mấy thiện cảm: "Đã như thì cô nên hiểu địa vị của trong giới . chỉ quen nhiều nhà đầu tư mà còn hợp tác với nhiều công ty giải trí. Xây dựng quan hệ với , khi nghiệp tiến cử, cô sẽ thuận lợi biên kịch. cũng thể mời cô đội ngũ của , giúp cô nổi tiếng. ngược , cũng đủ khả năng khiến cô cả đời chạm tay cánh cổng của giới ."

Sắc mặt Ngọc Khê hề đổi. May mắn là cô tham gia một buổi giao lưu, hiểu rõ thực tế nên giờ mới thể bình tĩnh : "Ồ."

Đạo diễn Vương: "......"

Ông chỉ đ.á.n.h , bộ ông đủ rõ ? Sao phản ứng chỉ thế?

Niên Quân Mân nhịn nữa mà bật , thấy mặt đạo diễn Vương càng đen, cố nhịn: "Ngài cứ tiếp tục ạ."

Đạo diễn Vương: "......"

Dao của ông ! Ông c.h.é.m quá , phản ứng của hai đứa khiến ông tiếp ?

Vương Điềm Điềm vội vàng cứu vãn tình hình, cố gắng tỏ thiện chí với Ngọc Khê: "Bạn học Lữ, vất vả mở tiệm, suy cho cùng cũng là cải thiện kinh tế. Cậu xem, địa vị của bố tớ ở đây, chỉ cần biên kịch, bố tớ giúp đỡ, thành biên kịch nổi tiếng khó, danh lợi song thu đơn giản, quan trọng là hai chọn thế nào thôi."

Ngọc Khê liếc Niên Quân Mân, thấy gật đầu, cô chuyện giao cho xử lý: "Đạo diễn Vương, vẽ bánh vẽ thì ai chẳng , nhưng uy tín của ngài cạn kiệt từ lâu . Trong mắt , ngài chẳng chút uy tín nào cả. Một lời hứa hẹn tận ba năm , đạo diễn Vương , chúng trẻ con ba tuổi, ngài lừa ai đấy?"

Ánh mắt đạo diễn Vương dừng Ngọc Khê vài giây. Rõ ràng phản ứng của cô vượt ngoài dự liệu của ông : " thể cho cô thực tập ngay từ bây giờ, điều kiện thế nào?"

Ngọc Khê khẩy: "Đạo diễn Vương, em là hạng chỉ tin chính thôi. Thế nên những gì ngài em chẳng chút hứng thú nào cả. Ngài dùng em để đe dọa Quân Mân là vô ích thôi."

Đạo diễn Vương lạnh mặt: "Nói là cô chọn con đường thứ hai? Cô nghĩ kỹ , chỉ cần ở đây, cô đừng hòng bước chân giới ."

Ngọc Khê suýt thì trợn trắng mắt. Thực sự coi cô là con bé ngây ngô gì chắc? Cô chẳng tin đạo diễn Vương quyền lực lớn đến thế. Trước lợi ích, tình nghĩa đều là hư vô, huống chi cô dự định riêng, thứ đều dựa chính . Khi thực lực bản đủ mạnh, âm mưu đều chỉ là trò hề.

Nụ của Ngọc Khê lên tất cả. Đạo diễn Vương hừ lạnh: "Tốt, sẽ lúc cô hối hận."

Niên Quân Mân dậy: "Vậy chúng xin phép về . Cảm ơn đạo diễn Vương cho chúng thấy thêm một khía cạnh hổ của ngài. thực sự nghi ngờ ngài con trai ông nội Vương nữa, tính cách chẳng giống ông chút nào."

Đạo diễn Vương lỡ tay đổ ly rượu: "Nói bậy! Tao con lão già thì ai đây? Đừng nhảm nhí. Nhóc con, mày chỉ là hạng mèo mả gà đồng mà bố tao nhận vơ lúc cô đơn thôi. Đồ của lão già chỉ thể là của tao, điều thì đừng mơ tưởng. Hừ, tao để xem mày chịu đựng bao lâu."

Ông tin trị Niên Quân Mân. Còn con bé , dân nông thôn ngóc đầu lên ? Mơ !

Niên Quân Mân chọc giận hết đến khác, ánh mắt càng lúc càng lạnh: "Đạo diễn Vương hình như quên mất, năng lực của ông nội Vương mạnh hơn ông nhiều. Dù ông nhúng tay giới phim ảnh, nhưng ông nghĩ xem, nếu kế thừa quan hệ và tài sản của ông nội, lợi ích thì sẽ bao nhiêu sẵn sàng giúp đây? Ông nhớ cho kỹ, thể với ông nội bất cứ lúc nào rằng sẵn sàng tiếp nhận. Còn ông, chỉ thể nơm nớp lo sợ mà tính toán thôi. Nếu điều thì hãy yên phận , nếu để ông gây khó dễ cho vị hôn thê của , ngại đồng ý với ông nội ."

Đồng t.ử đạo diễn Vương co rút: "Lão già đó đề cập với mày ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-75-ong-noi-vuong.html.]

Niên Quân Mân: "Ông đoán xem?"

Trong lòng đạo diễn Vương rối bời, ông đinh ninh là lão già . Lòng ông tràn đầy phẫn nộ, lão già thà đưa cho ngoài chứ đưa cho ông , năm đó lão c.h.ế.t quách cho !

Niên Quân Mân dắt Ngọc Khê rời . Ra khỏi cửa nhà hàng, Ngọc Khê hỏi: "Ông nội Vương thực sự đề cập chuyện đó ?"

Niên Quân Mân gật đầu: "Ừ, nhưng từ chối. Lời đe dọa của đạo diễn Vương hôm nay gợi ý cho dùng chính chiêu đó để phản đòn, khiến ông dám gì lung tung nữa."

Ngọc Khê lo lắng: "Anh xem, nếu đạo diễn Vương ông nội đề cập chuyện đó với , liệu ông liều ? Theo thứ tự thừa kế, chỉ cần ông nội gặp chuyện may, ông sẽ là thừa kế thứ nhất."

Ngọc Khê càng nghĩ càng thấy lạnh sống lưng. Cô thắc mắc, kiếp ông nội Vương thực sự qua đời chỉ vì cái c.h.ế.t của Niên Quân Mân ?

Vẻ mặt Niên Quân Mân nghiêm nghị: "Điều em đoán khả năng, khi đạt mục đích, dễ liều."

Ngọc Khê đảo mắt, nảy một ý: "Ông nội Niên ở một cũng cô đơn, là chúng mời ông nội Vương qua ở cùng? Hai già ở cùng cũng bạn!"

Niên Quân Mân âu yếm véo mũi Ngọc Khê: "Thông minh lắm, về sẽ với ông nội Vương ngay."

"Hãy kể cả chuyện hôm nay nữa, để ông nội Vương sự cảnh giác."

"Được."

Ngọc Khê ngẫm nghĩ , xác nhận còn sơ sót gì mới yên tâm. Đạo diễn Vương hết cách , đến việc ngáng chân cô ông cũng dám nữa. Ngọc Khê cảm thấy những ngôi trời đêm nay sáng hơn hẳn.

Ngày hôm , Ngọc Khê xin nghỉ để tiễn Niên Quân Mân. Anh : "Ngày mai ông nội Vương sẽ chuyển nhà, em yên tâm nhé."

Ngọc Khê: "Vâng, chăm sóc bản cho , ăn nhiều , đừng tiết kiệm quá."

Niên Quân Mân ôm Ngọc Khê lòng, nhưng xung quanh , đành nhẫn nhịn: "Em cũng , đừng việc vất vả quá."

"Vâng, em sẽ thư cho ."

"Được, chăm sóc bản nhé."

Hai trò chuyện thêm một lát chia tay trong quyến luyến. Ngọc Khê chiếc xe đằng xa dần mất hút trong làn tuyết, trái tim cô dường như cũng theo đó mà mất .

Ngọc Khê tạm biệt ông nội Niên về trường. Hoàng Lượng đang đợi ký túc xá: "Tìm cô khó thật đấy."

Ngọc Khê cảm thấy thời tiết như bớt lạnh hơn: "Nhìn tươi thế , chắc chắn là tin !"

Hoàng Lượng xoa xoa hai tay: "Tìm chỗ nào chuyện , trời lạnh quá."

 

 

 

 

Loading...