Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 751: Không còn thuần khiết
Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:40:33
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoàng Lượng đáp: "Được, sẽ đích giám sát."
Ngọc Khê cúp điện thoại. Nói thật, cô thực sự hài lòng với cách hành xử của Diệp Mai. Bảo Diệp Mai đáng thương, uất ức, nhưng chẳng đó cũng là kết quả của sự nhẫn nhịn thái quá của chính cô ? Cha và các em đà lấn tới như ngày hôm nay, Diệp Mai chịu một nửa trách nhiệm.
Ngày hôm , Niên Quân Mân công tác trở về, Ngọc Khê cũng chuẩn tham gia buổi họp lớp đại học.
Ngọc Khê đến sớm, lớp đến hơn một nửa, còn đến là do nước ngoài mất liên lạc, hoặc là do ăn nên ngại chẳng dám .
Lên đại học thì khác hẳn, ít nhất cũng còn mấy trò so bì lộ liễu, trừ những lòng tự trọng quá cao, còn hiếm ai lời mỉa mai chua chát. Từ khi đại học là một xã hội thu nhỏ , lăn lộn ngoài đời nhiều năm, cơ hội gặp mặt hiếm , giống cấp ba là để khoe khoang, họp lớp đại học thuần túy là để thiết lập quan hệ, kết nối mạng lưới quen cũ.
Với tư cách là nổi tiếng nhất lớp, từ lúc Ngọc Khê đến, quanh cô bao giờ ngớt . Cả lớp dù đều học biên kịch nhưng thực sự bám trụ với nghề chỉ ba , còn đủ ngành nghề, trong cơ quan nhà nước, đây còn chút góc cạnh nay trở nên cực kỳ khéo léo, tròn trịa.
Cũng kinh doanh, tự chủ.
Ngọc Khê chú ý đến những cũng biên kịch, nhưng trong giới cô từng danh tiếng của họ. Biên kịch hàng ngàn hàng vạn, nhưng thành danh thực sự chẳng mấy ai. Nếu lúc đầu cô tự đầu tư cho chính , thật sự sẽ thành công dễ dàng như .
Sau khi Diệp Mai đến, các thành viên trong phòng ký túc xá của Ngọc Khê cũng lượt mặt.
Viên Viện mặc một bộ đồ vest công sở nhỏ nhắn, thấy Ngọc Khê liền : "Tớ xem ít tin tức về , trường học từ thiện của nổi tiếng lắm đấy. Thế nào, thời gian thì về quê tớ xem thử ? Có nhiều trẻ em trong núi học !"
Ngọc Khê cảm thán, Viên Viện cũng đổi . Trước khi đến chắc chắn điều tra cô kỹ: "Tây Bắc cách quê mấy tỉnh cơ mà, chuyện cũng truyền đến tận đó ?"
Viên Viện hề cảm thấy lúng túng, ngược còn xuống cạnh Ngọc Khê: "Thôi , tớ đáng phạt. Không truyền tới, mà là bạn trai tớ học tập kinh nghiệm nên . Nhờ sự đầu tư của mà cả thị trấn đó sống , giờ là điển hình để học tập đấy. Huyện tớ đang công tác cũng nghèo lắm, thế nên tớ mới đỏ mắt tìm đến đây."
Ngọc Khê thẳng mắt Viên Viện, Viên Viện cũng một cách thản nhiên. Cô lên tiếng: "Cậu còn gả mà lo toan cho bạn trai . Tình nghĩa cùng phòng bốn năm trân quý, sợ ?"
Tình nghĩa bốn năm đại học đấy, một khi đem lợi dụng thì sẽ bao giờ còn thuần khiết nữa.
Viên Viện thể hiểu ẩn ý trong lời Ngọc Khê. Cô cũng hết cách, từ khi về quê, cô phấn đấu vì gia đình . Cô chỉ vì bạn trai mà còn vì chính gia đình nữa. Cô cụp mắt xuống nhanh chóng ngẩng đầu lên : "Không sợ, chúng tớ cùng một con thuyền, dám bỏ tớ ."
Ngọc Khê lăn lộn thương trường đầy rẫy đấu đá, huống chi là gia đình như Viên Viện. Đôi khi sinh trong gia đình nào, nhận càng nhiều thì trách nhiệm gánh vác càng lớn, trốn tránh : "Trường từ thiện chỉ lập một ngôi thôi. Các xem qua thì chắc nhân lực và vật lực đổ đó lớn thế nào, tất cả đều là tiền cả. Mỗi năm gánh vác bộ chi phí, một khi là trách nhiệm đến cùng. Hiện tại, khả năng của chỉ hạn, tự lượng sức ."
Ánh mắt Viên Viện tràn đầy thất vọng. Nếu một ngôi trường từ thiện do Ngọc Khê xây dựng, đó cũng tính là một thành tích chính trị lớn.
Ngọc Khê xoay chuyển câu chuyện: "Tuy nhiên, khi hãy chuẩn đầy đủ tài liệu về tình hình của huyện đó, sẽ xem xét kỹ."
Mắt Viên Viện sáng rực lên, cô nghĩ đến đầu tư. Tại huyện của cô nghèo? Tại họ Tây Bắc học tập? Chính là vì cùng một cảnh nhưng ai đầu tư, đặc sản cũng bán . Bây giờ hy vọng : "Được, , tớ về sẽ chuẩn ngay. Hôm nào tớ... tớ gửi đến cho ?"
Ánh mắt Ngọc Khê sâu thẳm, tình cảm ngày xưa phai nhạt : " đưa địa chỉ cho , lúc đó cứ gửi qua là ."
Viên Viện trong lòng vui sướng, đúng là " cơn mưa trời sáng": "Tốt quá, xem tớ kìa mải chuyện với mà gạt cả bọn Tiết Đình sang một bên ."
Tiết Đình nhàn nhạt : "Giờ mới nhận ? Tụi còn tưởng định bám lấy Ngọc Khê cả tối cơ đấy!"
Viên Viện là mỉa mai nhưng để bụng, hì hì nhường chỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-751-khong-con-thuan-khiet.html.]
Tiết Đình hừ một tiếng xuống cạnh Ngọc Khê: "Tớ từ nước ngoài về, thấy tranh cắt giấy của công ty trong siêu thị bên đó đấy. Cậu giỏi thật, âm thầm mở rộng cả thị trường hải ngoại ."
Hồi ở ký túc xá, Ngọc Khê chỉ Tiết Đình là thủ đô, gia cảnh , hôm nay gặp mới thấy chỉ đơn giản là gia cảnh : "Đều là công của chị họ tớ cả, chị là đàm phán vụ đó."
Tiết Đình híp mắt: "Anh trai tớ các là những bản lĩnh, còn bảo nên ủng hộ nữa đấy!"
Ngọc Khê nheo mắt: "Cũng chỉ là mấy món ăn nhỏ thôi."
"Đừng là ăn nhỏ, cái chỉ là quảng bá văn hóa trong nước mà còn kiếm tiền của nước ngoài nữa. Làm ăn nhỏ mà kiếm tiền lớn, đó mới là lợi hại."
Ngọc Khê thể khẳng định chắc chắn, nhà Tiết Đình đơn giản, hẳn là quan, còn am hiểu về xuất khẩu thương mại. Cô nịnh bợ, vẫn giao tiếp một cách bình thường.
Tiết Đình trái cảm thấy Lữ Ngọc Khê bây giờ dễ gần hơn hồi còn học nhiều: "Tớ giờ phóng viên , khi nào rảnh tớ sẽ thêm nhiều bài về đặc sắc dân tộc. Lịch sử năm ngàn năm của chúng để cho những kẻ coi thường mở rộng tầm mắt."
Mắt Ngọc Khê sáng rực: "Hay quá, đến tớ mang theo thẻ hội viên tặng các , thẻ của tiệm sườn xám đấy, khi nào rảnh các qua xem thử."
Tiết Đình khách sáo nhận lấy, những khác trong phòng cũng nhận. Ngọc Khê tặng là thẻ giảm giá 20%.
Các bạn cùng phòng khác đa đều bận rộn công việc, tuy kết hôn nhưng đều bạn trai và kế hoạch cưới xin. Mọi trao đổi điện thoại, hẹn khi nào cưới sẽ thông báo.
Buổi họp lớp đến chín giờ tối thì tan.
Ngày hôm , chỉ Tiết Đình gọi điện cho Ngọc Khê, rõ ràng là tiếp tục qua và thắt chặt tình bạn. Những khác ai gọi điện nhắn tin gì thêm.
Tiết Đình ngỏ ý đến thăm nhà, Ngọc Khê suy tính một chút cũng hiểu , mỉm đồng ý. Tình bạn cũng còn thuần khiết, đều là mối quan hệ đôi bên cùng lợi.
thật là Ngọc Khê khó mà tìm một tình bạn thuần túy nữa , cô than thở với Niên Quân Mân mấy về chuyện .
Niên Quân Mân cũng đầy cảm thán: "Đừng là em, cũng thôi. Bạn bè bây giờ đều là quan hệ lợi ích, ngày nào sa cơ lỡ vận chắc họ trốn sạch sành sanh. Bạn khó tìm lắm."
Hai ngày Viên Viện mới đến thăm, tay cầm một tập tài liệu dày, chuẩn cực kỳ chu đáo.
Ngọc Khê nhận lấy: " sẽ xem kỹ. Số điện thoại ghi , gì hiểu chắc chắn sẽ gọi điện hỏi."
Viên Viện yên tâm, đó tâm trạng thoải mái hơn nhiều: "Nói thật, hồi học đại học thấy bận rộn suốt tụi cũng chẳng để tâm mấy, ai mà ngờ ..." Cậu ngày hôm nay.
Ngọc Khê mỉm , thứ cô đều do nỗ lực mà thành, chỉ là chính cô cũng ngờ sự nghiệp ngày càng lớn mạnh như .
Viên Viện ngưỡng mộ mấy đứa con của Ngọc Khê: "Nhìn con trai lớn thế , tớ cũng khẩn trương thôi."
Ngọc Khê bảo: "Đến lúc đó nhớ thông báo một tiếng."
"Được."
Viên Viện ở lâu về, Ngọc Khê đích tiễn cửa. Vừa nhà, Ôn Vinh - lâu liên lạc - bỗng gọi điện tới.