Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 754: Có hối hận không?
Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:40:36
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lôi Âm ngập ngừng: "Tớ ngại mở lời."
"Chúng là bạn bao nhiêu năm , mà cũng ngại ?"
Lôi Âm lườm cô một cái: "Cậu còn tớ, , tớ cũng khách sáo nữa. Cậu cũng đấy, tiền chia hoa hồng hàng năm của vợ chồng tớ ít, nhưng mắt đầu tư thì thật chẳng . Năm ngoái đầu tư một công ty, tiền mất tật mang, công ty đó giải thể luôn. Sau đó đầu tư một chỗ khác, cả năm trời cũng chẳng thấy khởi sắc gì. Tiền của vợ chồng tớ cũng gió thổi đến, xót hết cả ruột. Gửi ngân hàng ăn lãi thì cam tâm, mối nào thì tư vấn giúp tớ với?"
Trước đây cô vốn là chẳng lo nghĩ sự đời, nhưng từ khi tiếp quản tiệm sườn xám, cô đột nhiên phát hiện cách giữa họ và vợ chồng Ngọc Khê ngày càng lớn, nhất là khi công ty bảo vệ sắp sáp nhập tập đoàn, cách càng xa vời vợi.
Sự chênh lệch khiến vợ chồng cô cảm thấy bất an. Đừng quan hệ sinh t.ử sinh t.ử ngày xưa, nhưng nếu thực sự cách biệt quá lớn thì cơ hội gặp mặt cũng khó. Hai năm nay, vợ chồng cô cảm nhận rõ quan hệ còn khăng khít như , nên tăng thêm tài sản tích lũy của .
Ngọc Khê bảo: " chỉ cho một con đường sáng, tìm Tiết Nhã . Hàng năm đều những bên tìm đến xin đầu tư, công ty sẽ sàng lọc , cũng nên xem thêm. Không , nếu để tâm công ty nhiều hơn một chút thì chẳng tự tìm chỗ đầu tư. Có Tiết Nhã thẩm định, dù là cái nào cũng phất lên , nhưng ít nhất cũng đến mức trắng tay."
Lôi Âm đỏ mặt. Những năm qua cô thực sự mấy để tâm đến công ty, nếu nhờ tình nghĩa lâu năm, phận cổ đông của cô khó mà thuyết phục : "Tớ , tớ sẽ chú tâm hơn."
Ngọc Khê thấy Lôi Âm chí tiến thủ thì mừng cho bạn, giúp cô phân tích một vài ngành tiềm năng trong hai năm tới. Thực , cô khá lạc quan về ngành dịch vụ, khi mức sống nâng cao, tự nhiên sẽ theo đuổi sự hưởng thụ.
Lôi Âm chơi một lát về, cô điện thoại gọi , cửa hàng việc thể thiếu cô .
Ngọc Khê gọi mấy thằng nhóc nghịch ngợm về, chẳng đứa nào lời, cuối cùng bế từng đứa một nhà.
Đêm đó trời lất phất tuyết rơi, nếu lớn ngăn cản, mấy nhóc tì chắc chắn đòi chạy ngoài xem tuyết ngay!
Diệu Diệu bĩu môi: "Mấy em nghịch quá cơ."
Ngọc Khê cũng cảm thấy kiệt sức: "Vẫn là con gái ngoan, con gái yên tĩnh hơn."
Bà nội Mai Hoa xoa xoa cái lưng mỏi, tuổi cao , ngợm đau nhức suốt, bà mừng vì lũ trẻ khỏe mạnh, lo trông xuể: "Trong nhà nên tìm thêm vài giúp việc nữa thôi. Chỉ mấy chúng thì trông nổi , các con việc ngoài, một cáng đáng ."
Ngọc Khê đáp: "Người giúp việc gốc rễ khó tìm lắm ạ. Gần đây tin tức về giúp việc chút nào, nào là lén đ.á.n.h trẻ con, cho trẻ ăn, lưng thì hù dọa, còn trộm tiền nhà nữa."
Mai Hoa nhớ đến giúp việc từng thuê, những ký ức vui ùa về: "Vậy ? Lưu má tuổi cũng lớn ."
Ngọc Khê cũng tìm giúp việc, Tết cô đến công ty việc . Nhà bốn thằng nhóc quậy phá đang tuổi ăn tuổi nghịch, thêm cô con gái nữa, năm đứa trẻ, một Mai Hoa thực sự xong: "Để con nghĩ cách tìm nào đáng tin cậy."
Mai Hoa lập tức yên tâm, trong mắt bà, Ngọc Khê là chủ gia đình, lợi hại lắm: "Ừ, tìm lấy hai , bốn thằng nhóc hở là chạy tót ngoài, một xuể."
Ngọc Khê hiệu . Trở về phòng ngủ, cô rà soát một lượt những quen trong đầu, thực sự thấy ai phù hợp. Lại nghĩ đến dì Lý cho nghỉ việc đó, cô thấy đau đầu, tìm một giúp việc mà khó thế !
Niên Quân Mân tắm xong bước , thấy vợ đang nhíu chặt lông mày: "Vẫn đang nghĩ chuyện giúp việc ?"
"Vâng, nhà đồ đạc nhiều, trẻ con cũng đông, tìm giúp việc bổn phận khó quá. Dì Lý đó chúng đều lầm , bảo tìm ở bây giờ?"
"Chuyện từ từ tìm hiểu thôi, vội ."
Ngọc Khê nhường chỗ cho , ngáp một cái: "Dạ."
Những ngày tiếp theo, Ngọc Khê bận rộn tìm giúp việc. Người thấy thì Triệu Tuyết tìm đến tận cửa.
Ngọc Khê suýt nhận Triệu Tuyết. Cô trang điểm tinh xảo, trời lạnh giá thế mà chỉ mặc một chiếc áo khoác , thì nhưng giữ ấm, thôi thấy lạnh: "Em về trường học ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-754-co-hoi-han-khong.html.]
Triệu Tuyết dùng hai tay ôm lấy cốc nước nóng, cơ thể đang đông cứng mới dần ấm : "Không ạ, em vẫn luôn tham gia huấn luyện."
Dù chú ý đến Triệu Tuyết, Ngọc Khê cũng cô đoạt giải ba: "Em thể vì huấn luyện mà bỏ học , vất vả lắm mới thi đỗ đại học mà."
Triệu Tuyết c.ắ.n môi: "Em xin bảo lưu ạ."
Ngọc Khê thêm nữa, cô gái tính tình quyết đoán, xem định đ.â.m lao theo lao đây. Thực sự tưởng ký hợp đồng với công ty là thể mắt , quá ngây thơ: "Em huấn luyện, tìm chị việc gì?"
Triệu Tuyết công ty mới tầm quan trọng của tài nguyên. Cùng đợt ký hợp đồng, chỉ đoạt giải quán quân là tài nguyên . Tài nguyên duy nhất cô là quen Lữ Ngọc Khê: "Em trong công ty , công ty chị đang tìm hát nhạc phim."
Ngọc Khê hiểu: "Em hát?"
Triệu Tuyết ngẩng đầu: "Em yêu cầu của là quá đáng."
"Biết thế là ."
Triệu Tuyết nghẹn lời, nhưng đây là cơ hội: "Em xin chị cho em một cơ hội, để em hát thử xem . Em khổ luyện học tập mà, em là mờ nhạt nhất trong nhóm ký hợp đồng đợt , em thực sự hết cách ."
Ca sĩ trong công ty quá nhiều, giải ba của cô chẳng là gì cả. Bước chân công ty, sự kiêu ngạo liền vỡ tan tành. Người quản lý dắt bốn ca sĩ, cô chỉ như món đồ đính kèm, quản lý chẳng buồn ngó ngàng. Cô thể chờ c.h.ế.t, cô cam tâm. Trước đây còn kiêu ngạo cầu xin Lữ Ngọc Khê vì Ngọc Khê coi thường , nhưng giờ đây cô chỉ thể tự tranh thủ. Vừa nhận tin tức, cô lập tức chạy tới ngay.
Ngọc Khê thể cảm nhận sự khao khát trong mắt Triệu Tuyết: "Có đáng ? Từ bỏ việc học hành tiền đồ rộng mở vì một giấc mơ ngôi ca nhạc rõ hướng ?"
Triệu Tuyết nghiến răng: "Em bước lên con đường , em bỏ cuộc."
Ngọc Khê cốc nước nóng, lấy điện thoại gọi cho Ôn Vinh: "Đã chọn hát nhạc phim ?"
Ôn Vinh đáp: "Vẫn chọn , định mai qua thử mới quyết định."
Ngọc Khê bảo: "Anh với họ thêm một nữa là Triệu Tuyết . Còn chọn ai thì cứ chọn phù hợp với bộ phim nhất."
Ôn Vinh "À" một tiếng: "Được, ."
Ngọc Khê cúp máy, với Triệu Tuyết đang lộ vẻ mừng rỡ: "Chị chỉ cho em cơ hội, chọn dựa chính em. Xem ở chỗ ông ba, chị thêm một câu, học vấn là của ."
Triệu Tuyết mấp máy môi. Cô hiểu rõ trong lòng, hôm nay Lữ Ngọc Khê giúp cô , sẽ quản nữa. Trong lòng thoáng qua một tia hối hận, sớm dễ dàng thế cô nên lợi dụng hơn mới , nhưng sự hối hận chỉ trong chớp mắt, cô cần cơ hội hơn. Cô vui mừng dậy: "Cảm ơn chị, thực sự cảm ơn chị."
Ngọc Khê bưng tách lên: "Chị còn việc, em về ."
Triệu Tuyết dậy: "Vâng, chào chị họ ạ."
Ngọc Khê bóng dáng Triệu Tuyết bước nhanh nhẹn. Cơ hội trao , nếu là thông minh sẽ cách tận dụng, ít nhất cô cũng thấy cô gái vì chấp niệm mà hủy hoại chính .
Ngày hôm , Ôn Vinh gọi điện tới: " chọn Triệu Tuyết vì chị họ giới thiệu , mà vì chỉ cô hát đúng màu sắc nhất thôi."
Ngọc Khê "Ừ" một tiếng: "Có bản thu âm , gửi qua cho thử."
"Vâng."
Ngọc Khê cùng với Mai Hoa. Mai Hoa nhận xét: "Đừng chứ, con bé Triệu Tuyết đúng là chút bản lĩnh đấy."