Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 76: Tuyết Rơi

Cập nhật lúc: 2025-12-19 16:40:59
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngọc Khê : “Đợi một lát, lên lầu gọi Lôi Âm.”

Hoàng Lượng xua tay: “Đừng gọi nữa, cô nhà . nhờ lên tìm , hình như là về nhà .”

Ngọc Khê dừng bước, suy nghĩ một chút: “Vậy nhà ăn ! Sắp đến giờ cơm .”

Hoàng Lượng khẽ giật khóe miệng: “ ăn quen đồ nhà ăn. Thế , mời cô ăn cơm, tiệm ăn nhỏ ngoài cổng trường thấy ?”

“Xem là tin vui động trời đây, đến mức còn nỡ mời ăn cơm, khách sáo nhé.”

“Mau thôi, mau thôi, sắp c.h.ế.t cóng , tuyết càng lúc càng lớn.”

Hoàng Lượng tìm một quán ăn nhỏ, vì trời tuyết nên mấy ai ngoài, quán khá vắng. Anh gọi mấy món thích đưa thực đơn cho Ngọc Khê: “Thích gì thì cứ gọi, đừng khách sáo.”

Ngọc Khê đẩy thực đơn : “Anh gọi ít , cần , chuyện chính !”

Hoàng Lượng gọi chủ quán rót ấm mới : “ nhận tin, một bộ phim cổ trang sắp khởi , thuộc thể loại võ hiệp. Kinh phí là 60 vạn, chi phí sản xuất cao lắm, họ trang phục mới lạ để khán giả thấy mãn nhãn, nhưng kinh phí hạn. Nếu chi quá nhiều đồ thì chi phí phim sẽ cắt giảm, nên họ đang đau đầu về chuyện trang phục. thấy đây là một cơ hội nên đến tìm cô. Bên cô chuẩn hơn nửa tháng , chắc cũng hòm hòm chứ?”

Ngọc Khê gật đầu: “Nghĩa là họ cần trang phục cổ trang, và thiên về kiểu võ thuật, đúng ?”

Hoàng Lượng gật đầu: “, trang phục của nam nữ chính thì nhiều một chút, còn các nhân vật phụ khác mỗi một bộ là . Tháng họ khai máy, chiếu Tết, vẫn còn gần một tháng nữa, nhận ?”

Ngọc Khê: “Nhận chứ, tất nhiên là nhận . Gần một tháng, vặn khi nghỉ lễ là xong. Anh đem yêu cầu tới đây xem .”

Hoàng Lượng vẻ bí hiểm lấy từ trong túi một tờ giấy: “Đây là thông tin dò hỏi , cô xem .”

bắt đầu bằng con mắt khác đấy, giỏi thật, lấy thông tin sớm thế .”

Hoàng Lượng hừ một tiếng: “Rượu của uống phí công. Cô xem , bên cô vấn đề gì ?”

Ngọc Khê lướt nhanh qua, trang phục thật sự ít, cô gõ nhẹ ngón tay xuống bàn: “Không vấn đề gì, thể đàm phán . Chỉ cần thỏa thuận xong, đem yêu cầu trang phục và đo ba vòng của nam nữ chính tới là bên thể bắt tay .”

Hoàng Lượng: “Còn giá cả? Cô đừng quên, cô là cho thuê chứ bán.”

Ngọc Khê đảo mắt: “Tất nhiên nhớ là cho thuê. Chi phí may mặc rành lắm, xem xem, nếu những bộ cho thuê thì giá bao nhiêu là hợp lý?”

Hoàng Lượng trả lời ngay mà hỏi ngược : “Này, thấy hiện tại cô chẳng gì trong tay cả, đống đồ xem chừng may mới, vốn liếng ít, còn thuê thợ. Cô chỉ cho thuê thì lỗ vốn chắc, cô chắc chắn chỉ cho thuê thôi ?”

Ngọc Khê: “Cảm ơn lo lắng cho . Yên tâm , kẻ ngốc. Đồ đương nhiên là cho thuê . Hai năm nay phim điện ảnh và truyền hình võ thuật ngày càng nhiều, chỉ cần đồ của diễn viên chính thì quần áo bình thường thể cho thuê lặp . Còn đồ của diễn viên chính, khi sửa đổi cũng thể cho thuê tiếp. Tất nhiên, nếu thực sự thuê nữa thì cũng tính . Anh xem, đem bán thì ? Mở hẳn một cửa hàng chuyên bán quần áo diễn viên chính từng mặc khi đóng phim. Bây giờ fan kiếm hiệp ít , sợ lỗ, khéo còn kiếm bộn tiền chứ!”

Hoàng Lượng trợn tròn mắt: “Cô đúng là mở mang tầm mắt. thật bổ đầu cô xem bên trong chứa cái gì mà nghĩ ý tưởng thế. Người bảo ông trời công bằng, nhưng chỉ thấy bất công thôi!”

Ngọc Khê ngẩn : “Bất công chỗ nào?”

Hoàng Lượng cạn lời: “Cho cô nhan sắc, còn cho cả cái đầu thông minh sắc sảo thế nữa.”

Ngọc Khê: “....... Cảm ơn lời khen của .”

Hoàng Lượng : “Nghe cô xong cũng hết lo cô phá sản . lăn lộn trong đoàn phim lâu năm, quan hệ với các thầy đạo cụ cũng . Như phim hiện đại, chi phí trang phục khống chế ở mức 5% đến 8% kinh phí sản xuất. Phim cổ trang thì nhiều hơn, tầm 10% đến 12%. Nếu là phim chiến tranh cổ trang quy mô lớn thì còn cao hơn nữa. Bộ phim kinh phí 60 vạn, giả sử lấy 10% là 6 vạn, chúng c.h.é.m một nửa, tiền thuê 3 vạn, tiền thương lượng d.a.o động 5 ngàn, thấp nhất là 2 vạn rưỡi.”

Ngọc Khê thì giả vờ hiểu: “Được, chỉ cần thành công, chia 20% hoa hồng, chúng thể ký hợp đồng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-76-tuyet-roi.html.]

Hoàng Lượng: “Không cần, tin cô. Bây giờ thấy hứng thú với cô quá đấy.”

chả dám để hứng thú , cứ để dành sự hứng thú đó cho các mỹ nữ khác .”

Hoàng Lượng tâm trạng ha hả. Ngọc Khê cảm thấy, nếu kẻ đào hoa lăng nhăng thì con cũng khá , ít nhất là việc năng lực.

Ăn xong, Hoàng Lượng rời , dáng đầy tự tin. Đó là sự tự tin mà Ngọc Khê tiếp thêm cho .

Quay lớp, nhóm Viên Viện đang tụ tập buôn chuyện, thấy Ngọc Khê liền vẫy tay: “Tiểu Khê, về . Nhiều đang đồn thổi chuyện của với Hoàng Lượng lắm đấy!”

Ngọc Khê: “Đồn cái gì?”

Sắc mặt Viên Viện lắm: “Nói khó , bảo và Hoàng Lượng cặp với , đá hôn phu, còn cướp bạn trai của Lý Miêu Miêu.”

Ngọc Khê quan tâm lời đồn, cái cô quan tâm là: “Ai truyền đầu tiên?”

Viên Viện ngẩn : “Bên khoa Biểu diễn đấy. Lúc tụi ăn cơm thì thấy, còn cãi với họ một trận nữa. Mình thấy mấy đó đầu óc vấn đề, hôn phu của mấy ngày nay cứ quanh quẩn gần trường, bọn họ thấy !”

“Khoa Biểu diễn !”

Viên Viện tò mò: “Có là ai ?”

Ngọc Khê nhếch môi: “ một ứng cử viên đấy!”

“Ai mà thất đức thế!”

Ngọc Khê hừ lạnh một tiếng, chỉ thể là Vương Điềm Điềm. Cô nhớ rõ Vương Điềm Điềm đóng phim mà vẫn luôn ở trường! Hôm qua chịu thiệt, chắc chắn là xả giận .

Viên Viện lo sốt vó: “Cậu là ai thì giải quyết lời đồn ngay! Đôi khi lời đồn ác độc lắm, chuyện cũng truyền thành thật.”

Ngọc Khê quá hiểu sức mạnh của lời đồn: “Mình và Hoàng Lượng hợp tác, thể cứ lén lút gặp mặt mãi , như thế lời đồn còn nhiều hơn. Nhân cơ hội giải quyết một thể, để khỏi đồn đại chuyện khác.”

Viên Viện thở phào: “Cậu tự tính kỹ là .”

“Ừm, cảm ơn các bênh vực .”

“Đừng khách sáo, chúng là bạn mà.”

Lôi Âm giờ lớp, Ngọc Khê hỏi: “Sao về nhà thế, nhà chuyện gì ?”

Lôi Âm vẻ mệt mỏi: “Bố động tiền của , thế là gọi về. Cuối cùng cũng hết đóng vai cha hiền từ , mắng một trận tơi bời. Thật nực , khi còn trong tầm kiểm soát của ông nữa, ông cũng càng lúc càng lười giả vờ.”

Ngọc Khê nắm c.h.ặ.t t.a.y Lôi Âm: “Cậu còn ông ngoại, còn những yêu thương .”

Lôi Âm : “Mình , yên tâm .”

Học xong buổi chiều, lúc tan học lục tục kéo ngoài. Ngọc Khê thấy Lý Miêu Miêu ở lầu, Vương Điềm Điềm cách đó xa, đúng là một kế lồng trong kế.

 

 

Loading...