Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 760: Kế hoạch không kịp thay đổi

Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:42:19
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Vâng ạ, em nghỉ một tháng để về dưỡng sức."

Ngọc Khê bảo: "Vừa , hiện tại việc nhà cũng quá bận, Tết chúng về quê, giờ em nghỉ, cả nhà về quê ở vài ngày. Bố nhớ em, cũng nhớ cháu nội cháu ngoại lắm ."

Ngọc Thanh đáp: "Em đến cũng là để chuyện đây, hỏi xem chị cùng về ."

"Em cứ nghỉ ngơi hai ngày , để chị và rể sắp xếp công việc chúng cùng ."

"Dạ."

Cũng may là vợ chồng Ngọc Khê ý định về quê từ . Việc đầu tư của Niên Quân Mân cũng hòm hòm, Ngọc Khê bên việc gì quá khẩn cấp, chỉ mất hai ngày là sắp xếp xong xuôi.

Chuyến về quê , vợ chồng Ngọc Khê dắt theo cả ba đứa nhỏ.

Trịnh Mậu Nhiên cũng ý về cùng, nhưng ông đắn đo một lát thôi: "Ông về , ở quê nhà cửa mấy chỗ nghỉ."

Trong lòng Ngọc Khê thầm vui mừng, ông về là nhất, ông về thì họ càng dễ thao tác hơn.

Cuối cùng, bốn lớn dắt theo năm đứa trẻ về quê. Vừa xuống máy bay thấy Lữ Mãn chờ đón, cả Lữ Mãn và Trịnh Cầm đều đến nên xe mới đủ chỗ .

Về đến nhà, vợ chồng Trịnh Cầm khỏi là vui mừng đến nhường nào. Từ ngày ông cụ và cô em chồng , nhà cửa vắng lặng hẳn, hai vợ chồng về nhà ăn cơm cũng thấy mất ngon.

Giờ thì , con cái cháu chắt đều về cả, nhà cửa náo nhiệt hẳn lên.

Thế nhưng đến lúc ngủ trưa, vợ chồng Trịnh Cầm bắt đầu phát sầu. Phòng ốc trong nhà nhiều, ngày lũ trẻ còn nhỏ thì , giờ cặp song sinh và Diệu Diệu đều lớn, đứa nào cũng chen chúc, cũng chẳng ngủ cùng ông bà ngoại, thế là thành thiếu phòng ở.

Đợi vợ chồng Ngọc Khê dỗ bọn trẻ ngủ xong, cô mới sang phòng của bố : "Mẹ, bố."

Trịnh Cầm vẫy tay: "Mau đây, hôm nay mưa nên trời khá lạnh."

Ngọc Khê vội đóng cửa : "Mẹ, trong làng đều xây nhà mới cả , nhà nên xây ạ? Nhân tiện lắp luôn hệ thống sưởi sàn, đỡ chịu khổ mùa đông."

Trước đây Ngọc Khê thấy ở quê lạnh, thổi gió biển quen nên mùa đông cũng thấy bình thường. ở thủ đô lâu ngày, trong nhà sưởi sàn ấm áp vô cùng, ở lâu đ.â.m chịu rét nữa.

Đặc biệt là lúc xuân, gió rét thấu xương, về cô thấy chịu nổi. Chăn điện bật nấc cao cũng chẳng giảm bớt cái lạnh, lớn còn thế gì đến trẻ con, chúng cứ rú rú trong nhà chẳng ngoài.

Trịnh Cầm lũ trẻ co ro cũng thấy xót. Ông bà thì quen chứ bọn trẻ chịu , từ nhỏ nâng như nâng trứng, chịu khổ, nhỡ chúng về nữa thì : "Xây, nhất định xây. Mẹ cũng đang bàn với bố con đây, xây cho thật , nhà cũng học theo miền Bắc, để trong nhà mặc áo cộc tay ."

Ngọc Khê gật đầu, : "Mẹ, mấy đồ vật cũ ngày xưa mà con nhắc với , tìm hết ?"

Trịnh Cầm ngẫm một hồi: "Tìm thấy hết , bỏ cả một cái thùng lớn. Vẫn kịp hỏi con, con lấy mấy thứ gì?"

"Con thấy hoài niệm thôi ạ. Con kể với Diệu Diệu, con bé tò mò lắm nên con nhân tiện kể cho bọn trẻ về những ngày gian khó đây, cũng là để giáo d.ụ.c con cái."

Trịnh Cầm cảm thán sâu sắc: "Con nghĩ đúng đấy. Nhà mới phất lên bao lâu , từ khi trong làng nhiều giàu lên, lũ trẻ cũng ngày càng vô phép vô tắc, việc giáo d.ụ.c con cái quan trọng. Con đợi tí, lấy cho."

"Vâng ạ."

Trịnh Cầm khênh một cái thùng lớn, Ngọc Khê liếc mắt cái thấy ngay cái tráp đựng tiền ngày xưa. Trong lòng cô thầm mừng rỡ, quả nhiên vẫn còn giữ, cô chỉ sợ hỏi riêng cái tráp thì lộ liễu quá nên mới dùng cách vòng vo . Cô cầm cái tráp lên: "Cái vẫn còn giữ ạ!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-760-ke-hoach-khong-kip-thay-doi.html.]

Trịnh Cầm xoa xoa cái tráp: "Dù bây giờ ngân hàng nhưng vẫn thích cái tráp hơn, chỉ là lâu dùng đến, chẳng nỡ vứt nên cứ để đó kỷ niệm."

Trịnh Cầm vuốt ve cái tráp, nhớ những năm tháng chỉ vài đồng bạc, mười mấy đồng bạc. Thời đó tuy ít tiền nhưng thật sự thấy thỏa mãn, quanh năm suốt tháng chỉ đợi đến ngày chia tiền tính toán từng li từng tí. Tuy tiền ít, cả năm chẳng mấy ngày nghỉ nhưng cuộc sống trôi qua hương hoa.

Lữ Mãn cảm thán: "Đừng ngày xưa nghèo mà bảo khổ, hồi đó ai nấy đều hừng hực khí thế, dễ hài lòng. Bây giờ vật chất dư dả hơn, cuộc sống nhiều màu sắc hơn, ngược đôi khi thấy trống rỗng."

Ngọc Khê rơi miền ký ức. Hồi nhỏ nhận một hào tiền mừng tuổi là mừng đến mức nắm chặt trong tay cả đêm, năm nào cũng mong ngóng đến Tết. giờ đây, năm mới đối với cô chỉ gói gọn trong một chữ "mệt", ngay cả chương trình Gala đêm giao thừa cũng trở nên nhạt nhẽo.

Vợ chồng Trịnh Cầm lôi từng món đồ , món nào cũng kể lai lịch của nó, cả hai chìm đắm trong hồi ức.

Ngọc Khê chạm túi áo, thừa lúc bố chú ý liền mở tráp , lén bỏ thẻ tre ngọc trong đặt sang một bên.

Lữ Mãn vô tình quờ tay một cái khiến cái tráp rơi xuống đất, nắp tráp bật mở ngay tức khắc. Ngọc Khê chớp mắt, đúng là ông trời cũng đang giúp cô.

Trịnh Cầm thấy thẻ tre ngọc trong tráp thì sững sờ, nhanh chóng nhặt lên: "Ơ, nó... nó mất ? Nó vẫn luôn ở trong tráp ?"

Ngọc Khê giả bộ ngạc nhiên: "Nó mất ạ? Hóa nó vẫn ở đây!"

Trịnh Cầm sờ nắn trong tay, đồ giả. Thỉnh thoảng bà vẫn lấy tráp sờ, cảm giác sai : "Lạ lùng thật đấy, hồi đó lật tung cả nhà lên thấy, giờ nó tự xuất hiện."

Ngọc Khê: " là chuyện lạ."

Lữ Mãn giờ kiến thức, ông cũng cảm nhận phần nào giá trị của những món đồ từ bố vợ: "Thứ chắc chắn đơn giản. Anh thấy tìm thì nên trả cho ông cụ ."

Thứ nhất là nên để ở nhà .

Trịnh Cầm đặt thẻ tre ngọc xuống, định chạm nữa. Vốn dĩ đây là đồ nhà họ Trịnh, Trịnh Mậu Nhiên vẫn luôn tốn công tìm kiếm, thứ chắc chắn bí mật. Bà bỏ thẻ tre tráp đẩy về phía Ngọc Khê: "Lúc nào con về thì mang trả cho ông ."

Ngọc Khê ngẩn , ngờ mang trả : "Dạ ạ."

Vì chuyện thẻ tre ngọc mà tâm trạng hoài cổ cũng tan biến. Ngọc Khê ôm thùng đồ về phòng , nhỏ giọng kể chuyện cho Niên Quân Mân .

Niên Quân Mân nhếch môi: "Vốn định cứ để đó, đợi lúc xây nhà mới 'đào' , ngờ trùng hợp thế ."

Ngọc Khê bảo: " , em cũng định bỏ tráp chờ đến lúc sắp mới sắp xếp, để lúc xây nhà tìm thấy, giờ thì , đỡ bao nhiêu công đoạn."

Niên Quân Mân cầm cái tráp: "Thế cũng , càng nhiều sự cố ngoài ý càng tự nhiên, nếu giống như cố tình sắp đặt."

Ngọc Khê ngẫm thấy đúng thật: "Vậy em cất , lúc về sẽ mang theo."

Niên Quân Mân nhường chỗ giường: "Mau lên đây , lạnh quá."

Ngọc Khê chui chăn, ba đứa nhỏ đang ngủ say: "Xem kìa, mũi đứa nào cũng đỏ ửng lên , về đúng lúc thời tiết thuận lợi."

"Ở đây còn giường sưởi, trong nhà cũng lắp lò sưởi đấy chứ. Mùa đông ở phương Nam mới gọi là lạnh, trong nhà còn lạnh hơn ngoài trời, nếu gặp ngày mưa âm u thì đầu ngón tay còn đông cứng đến đau buốt cơ."

Ngọc Khê lật : "Dự án đầu tư, chỗ ở cho khách xây cho thật nhé, để xảy tình trạng rét mướt , cái là mấu chốt đấy."

 

Loading...