Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 769: Tạo nghiệt
Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:42:29
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nếu cô bé nhà họ Lý ngay từ đầu khi thấy Ngọc Chi tiếp cận mà thản nhiên chấp nhận, hai chừng sẽ kết quả, đáng tiếc tính cách con quyết định tất cả.
Diêu Trừng hiểu : "Thì là thế, cũng vợ tương lai của Ngọc Chi sẽ là như thế nào."
Ngọc Khê: "Nó còn nhỏ, đợi đến ba mươi tuổi kết hôn cũng muộn."
Diêu Trừng: "........"
Buổi trưa, Ngọc Khê nhận điện thoại của Diệp Mai. Vì nhà Ngọc Khê ở nên Diệp Mai đành gọi điện để mời cô tham gia hôn lễ.
Ngọc Khê ngẩn một lát: "Chúc mừng nhé, nhất định sẽ đến."
Giọng điệu Diệp Mai vui vẻ, còn gánh nặng, sắp kết hôn nên cả đều tươi tắn hẳn lên: "Cảm ơn nhé. , xong một bộ tiểu thuyết, bán cũng khá chạy."
Ngọc Khê định mua thêm bản quyền nữa: "Có dịp sẽ mua về thử."
Diệp Mai thầm cảm thấy đáng tiếc. Cô sắp kết hôn, khi cưới tích góp thêm ít tiền riêng. Đừng là sắp lấy chồng, cô tin tưởng nhất vẫn là tiền trong túi : "Được thôi."
Ngọc Khê cúp máy. Buổi trưa mua hoa quả, cô tiện đường ghé tiệm sách mua tiểu thuyết của Diệp Mai. Cuốn đầu tiên khá hot, Diệp Mai ngoài tiền bản quyền còn kiếm ít tiền nhuận bút, thế là nếm vị ngọt. Cuốn thứ hai chữ nhiều, hơn hai mươi vạn chữ, về luân thường đạo lý gia đình, thiên về chuyện vụn vặt thường nhật.
Vì từ nhỏ tiếp xúc nhiều nên cô khá phong vị, nhưng loại phim truyền hình hiện nay thiếu, xem nhiều thấy đặc sắc bằng cuốn đầu tiên. Ngọc Khê xong phần đầu là đặt xuống.
Phim chuyển thể từ bản quyền của Diệp Mai cũng đóng máy, bán cho đài truyền hình thủ đô, vài ngày tới chắc sẽ định ngày phát sóng, cũng tỷ suất xem sẽ thế nào.
Ngọc Khê đang mải suy nghĩ thì Từ Chiêu Đệ hớt hải chạy : "Ở cửa một cái giỏ, trong giỏ một đứa bé."
Ngọc Khê nghi ngờ nhầm: "Chị cửa đứa bé?"
Từ Chiêu Đệ gật đầu: " mua thức ăn về, thấy cửa đặt một cái giỏ, bên trong là một đứa trẻ, giật b.ắ.n cả ."
Ngọc Khê dậy, chuyện là chứ: "Mang , để ở cửa ."
Từ Chiêu Đệ "" một tiếng chạy vội ngoài. Diêu Trừng rướn cổ : "Ai mà ác thế, dám để trẻ con cửa nhà , bác Lưu thấy ?"
Ngọc Khê: "Mang đứa bé là ngay thôi."
Từ Chiêu Đệ xách giỏ . Trời mùa hè nóng nực, lật tấm chăn quấn , đứa bé ủ đến đỏ bừng mặt. Đều là sinh con, một cái là nhận ngay: "Đứa nhỏ mới sinh mấy ngày thôi!"
Đứa bé khó chịu lắm, miệng cứ động đậy, đây là đói . Bà Lưu lau tay: "Để pha sữa bột."
Diêu Trừng: "Em lấy quần áo sạch và tã lót."
Từ Chiêu Đệ cũng tự tìm việc: " đun nước nóng, lát nữa tắm cho bé."
Thế là ai nấy đều việc. Ngọc Khê bế đứa bé , mở chăn quấn, đứa nhỏ tiểu bao nhiêu , phần ướt sũng, chăn cũng ẩm ướt. Vốn dĩ mới sinh, da dẻ còn nhăn nheo, vàng da, cộng với nóng đến đỏ rực, trông khá là đáng sợ.
Ngọc Khê chăm sóc ba đứa con nên đối với trẻ nhỏ kinh nghiệm. Đừng bé trông đáng sợ, thực vẫn khá khỏe mạnh.
Bà Lưu về , cho nhóc tì b.ú sữa. Bà Lưu bảo: " là đói lả , xem sức mạnh kìa, ngậm lấy là chịu buông."
Ngọc Khê: " lục cái giỏ, bên trong bất kỳ thông tin nào, cũng mang theo đồ vật gì chứng minh phận. Đứa bé giống bỏ rơi, nếu thực sự là cha vứt bỏ, kiểu gì cũng để chút đồ đạc hoặc vài câu chứ!"
Từ Chiêu Đệ: "... thấy giống như quấn vội vàng, vả chất liệu vải cũng ."
Diêu Trừng lớn tiếng: "Không lẽ là trẻ con bắt trộm chứ? Chúng báo cảnh sát ."
Bà Lưu thắc mắc: "Nếu thực sự là trộm, cũng đem bán chứ, vứt cửa nhà ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-769-tao-nghiet.html.]
Ngọc Khê: "Dù báo cảnh sát cũng sai, cứ báo , bỏ rơi là chuyện gì thì tổng sẽ kết quả."
Diêu Trừng cầm điện thoại báo cảnh sát. Bà Lưu thử nhiệt độ nước, đợi đứa bé b.ú no thì bế tắm. Cuống rốn của nhóc tì thuốc, còn mua thuốc, lúc tắm cũng dám đụng .
Ngọc Khê đợi đứa bé quần áo xong: "Bà Lưu, bà và Chiêu Đệ đưa bé đến bệnh viện kiểm tra , vấn đề gì thì mang về, tiện thể kê thêm t.h.u.ố.c trị vàng da, vàng da của đứa bé nặng quá. Xác nhận thêm xem lúc sinh tiêm phòng , còn cả t.h.u.ố.c cho cuống rốn nữa, đừng quên nhé."
Bà Lưu bế đứa bé lên: "Được, nhớ kỹ ."
Diêu Trừng: "Lát nữa cảnh sát sẽ đến ngay."
Ngọc Khê trong lòng rõ: "Đứa bé vấn đề gì lớn, mất nhiều thời gian ."
Bà Lưu và Chiêu Đệ bao lâu thì cảnh sát tới. Sau khi hỏi rõ tình hình, một ở đợi đứa bé, những còn điều tra quanh khu vực.
Diêu Trừng : "Biết thế bảo cả lắp camera cửa nhà luôn cho ."
Ngọc Khê nghĩ xa hơn: "Nếu cả con phố đều camera thì , tra ai cũng tiện, đỡ bao nhiêu việc."
Cảnh sát: "........"
Họ cũng thế lắm chứ!
Bà Lưu nhanh chóng đưa đứa bé về, nhóc tì ngủ say: "Bác sĩ xem qua , vaccine viêm gan B lúc sinh tiêm, đứa trẻ khỏe mạnh, cũng t.h.u.ố.c cho cuống rốn."
Ngọc Khê: "Bế cho cảnh sát xem ."
Viên cảnh sát xem xong thì khó xử. Nhà điều kiện quá, cả bảo mẫu, cả quản gia, cũng nghi ngờ liệu thấy điều kiện nên cố tình bỏ rơi trẻ ở đây . Anh mang đứa bé thì đồn cảnh sát chỗ để, cũng chăm sóc: "Cái đó... xin phép chụp vài tấm ảnh ."
Ngọc Khê: "Xin cứ tự nhiên."
Cảnh sát chụp ảnh xong, ngượng ngùng : "Có thể để đứa bé tạm thời ở đây ? Chúng điều tra rõ ràng sẽ mang ."
Ngọc Khê cũng cái khó của cảnh sát, cô đồng ý dứt khoát. Nhà nhiều trẻ con, đứa bé quấy : "Được."
Viên cảnh sát thở phào nhẹ nhõm, gập sổ , cầm máy ảnh chạy nhanh như sợ cô hối hận: "Vậy xin phép về , tin tức sẽ thông báo cho ."
Ngọc Khê dậy: "Để tiễn ."
"Không cần, cần , xin dừng bước."
Ngọc Khê vẫn kiên trì tiễn cửa. Đứng ở cổng lớn sang hàng xóm trái , đúng là ai lắp camera cửa cả, thường thì chỉ lắp trong sân. Thế thì khó , chỉ cần một nhà lắp thôi cũng thể tìm manh mối. Đây cũng do môi trường tạo nên, phố gia cảnh đều tương đương , mấy phòng , cũng sợ lắp nhà khác ý kiến, ngờ khiến lợi dụng sơ hở.
Ngọc Khê phòng khách, đứa bé tỉnh, Diêu Trừng đang trêu bé: "Vẫn là con gái hơn nha, con gái ngoan thật đấy, chẳng bù cho mấy nhóc thối nhà nghịch như quỷ. Không bốn đứa tụi nó hôm nay chơi điên cuồng thế nào nữa!"
Ngọc Khê đồng hồ. Mai Hoa và Niên Phong đưa bọn trẻ học giáo d.ụ.c sớm, giờ : "Chắc là sắp về ."
Diêu Trừng thở dài: "Đứa bé tiêm vaccine ở bệnh viện, chắc chắn sinh ở bệnh viện , thể tìm manh mối từ bệnh viện ."
Ngọc Khê: "Đừng hy vọng quá nhiều, trừ phi đứa bé mất cha tìm kiếm, còn thì khó tìm manh mối lắm."
Diêu Trừng : "Liệu cha nó tìm đến đây nữa ?"
Ngọc Khê: "Chuyện đó thì ."
Bà Lưu đứa trẻ đang yên lặng: "Thật là tạo nghiệt mà!"