Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 770: Hạ Hạ

Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:42:30
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7Kq3X8wB6O

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một tiếng , bốn nhóc thối về, căn nhà đang yên tĩnh trở nên ồn ào náo nhiệt. Mai Hoa và Niên Phong mệt đến lử dự, Mai Hoa xuống uống nước: "Ngày đầu tiên còn ngoan một chút, mới đến ngày thứ hai, bốn đứa tụ một chỗ là quậy tung cả lớp giáo d.ụ.c sớm lên. Khó khăn lắm mới chịu giảng một lát, mà cứ đòi khu vui chơi, chơi đến vui vẻ thì c.h.ế.t sống chịu . Không chỉ một đứa gào , mà là cả lũ cùng gào, tận bốn thằng con trai cơ chứ?"

Niên Phong ôm ngực: "Cũng may bệnh tim. Ngày mai thôi, dẹp lớp giáo d.ụ.c sớm , thấy cứ để chúng nó học ở nhà là hơn, chứ cứ thả là bắt kịp."

Ngọc Khê bốn nhóc tì đang ăn hoa quả. Nhà ai bốn thằng con trai cũng đều vui mừng, nhưng nếu bốn đứa cùng đến một lúc, sàn sàn tuổi , thì đúng là đòi mạng. Hiện tại còn đến cái tuổi "đến ch.ó cũng ghét", nghĩ đến thôi thấy đau đầu, đúng là lấy cái mạng già mà.

Mai Hoa thấy chiếc nôi em bé: "Sao lôi cái nôi , còn để ở phòng khách thế ?"

Ngọc Khê đẩy chiếc nôi gần, kể chuyện xảy hôm nay.

Mai Hoa bé gái, mắt bỗng đỏ lên: "Tạo nghiệt mà, hồi nhỏ Lộ Lộ cũng vàng da nặng. Nhìn thế cứ như hai mươi năm , hồi đó sinh con xong, một tự chăm sóc cả tháng ở cữ, giờ nghĩ vẫn thấy xót xa trong lòng."

Ngọc Khê an ủi: "Cho bé phơi nắng nhiều một chút, uống thêm t.h.u.ố.c là vàng da sẽ nhanh hết thôi. Nhóc tì ăn lắm, b.ú no là ngủ, còn dễ nuôi hơn cả Diệu Diệu."

Mai Hoa bắt đầu thấy quý mến đứa bé, , chính xác là cả nhà đều thấy quý. Trong nhà con trai nên ai cũng hiếm con gái, Diệu Diệu mà một tiếng thôi là thành chuyện tày đình ngay.

Lúc Niên Quân Mân trở về, Mai Hoa bế đứa bé về phòng. Trong bữa cơm, Ngọc Khê : "Anh tin tức linh thông, giúp em tra cứu thử xem."

Niên Quân Mân chút khó xử: "Trừ phi là nhà nào mất con, chứ thì khó tra lắm."

Ngọc Khê hỏi: "Không cái giỏ dấu vân tay nhỉ?"

Niên Quân Mân phì : "Máy tính còn phổ biến, kho dữ liệu cũng lưu trữ bao nhiêu. Dù dấu vân tay thì tiên cũng tìm kẻ tình nghi chứ, giờ đến một kẻ nghi vấn cũng thì đối chiếu với ai? Hơn nữa, một cái giỏ thì bao nhiêu dấu vân tay đó, tác dụng gì ."

Ngọc Khê xong thì đành chịu: "Vậy cứ lắp camera cổng nhà , vạn nhất đến tìm thì cũng manh mối. một tiếng với hàng xóm láng giềng, đừng để họ nghĩ đang phòng hàng xóm."

Niên Quân Mân gật đầu: "Được, để lo. Với bác Lưu cũng lớn tuổi , học dùng máy tính vất vả, để điều một từ công ty sang chuyên theo dõi camera."

"Vâng, hết."

Vài ngày , cả con phố nhà Ngọc Khê đều lắp đặt camera, chứng vàng da của bé gái cũng khỏi hẳn quá nửa, thêm vài ngày nữa là hết sạch. Được ăn ngon, mặc , bé con béo lên trông thấy. Nhìn kỹ thì lông mày của bé thực sự , lớn lên chắc chẳng cần chỉnh sửa gì, mũi cao, khi mở mắt thì đôi mắt cũng to, dáng mắt phượng. Lớn lên chắc chắn sẽ là một cô gái rực rỡ.

Diệu Diệu thích em bé, đúng hơn, Diệu Diệu đến tuổi thích chơi trò đồ hàng, giờ sẵn một "búp bê sống" nên con bé vui mừng thôi.

Ngoại hình của Diệu Diệu khác với bé gái . Diệu Diệu càng lớn càng xinh, càng dáng dấp thục nữ. Tất nhiên đó chỉ là vẻ bề ngoài, thực chất trong xương tủy con bé gen "bạo lực", chọc giận là tay trong vòng một nốt nhạc. Con bé thuộc kiểu con gái cao lãnh, kết hợp với gương mặt lạnh lùng tạo nên vẻ thanh khiết.

Chỉ khi ở mặt nhà, con bé mới chịu .

Mấy ngày trôi qua, cảnh sát chẳng tìm thấy manh mối nào, thậm chí còn đặc biệt mai phục cửa nhà Ngọc Khê mấy ngày cũng thấy khả nghi.

Theo thời gian, bất kỳ manh mối nào lộ . Một tuần , vụ án chính thức khép , kết luận là thấy nhà Ngọc Khê điều kiện nên cố tình bỏ rơi đứa trẻ.

Viên cảnh sát đặc biệt đến vì chuyện của đứa bé: "Đứa bé đưa trại trẻ mồ môi, đến để đón bé ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-770-ha-ha.html.]

Tính nhà Ngọc Khê nuôi bé gần nửa tháng . Bé con hết vàng da, béo một chút, trắng trắng mập mập, cực kỳ đáng yêu.

Người thích bé nhất là Mai Hoa và Diêu Trừng, hai họ ở nhà cả ngày nên thời gian tiếp xúc với trẻ dài nhất. Mai Hoa thấy bé giống Chu Lộ lúc nhỏ, còn Diêu Trừng thì vì con gái nên quý.

Hai tin bé trại trẻ mồ côi thì lòng buồn khôn xiết. Mai Hoa xót xa: "Con bé đầy tháng, trại trẻ mồ côi lấy ai chăm sóc tận tình cho ."

Viên cảnh sát cũng khó xử, tình hình các trại trẻ mồ côi đúng là . Những năm nay tư tưởng cởi mở hơn, quan hệ hôn nhân nhiều lên dẫn đến hệ quả là trẻ bỏ rơi ít, gánh nặng của trại trẻ ngày càng lớn. Đừng là chăm sóc chuyên biệt, những đứa trẻ nhỏ thế thường là để những đứa trẻ lớn hơn chăm sóc lẫn thôi.

Diêu Trừng ôm đứa bé, sờ sờ đôi má phính, nghiến răng : "Mọi đều con gái, chỉ mỗi em là . Vốn định đợi Vương Hạng lớn thêm chút nữa mới sinh thêm, ai dè nhóc thối đó nghịch quá, Canh Tâm cứ bảo đ.á.n.h c.h.ế.t cũng sinh nữa. Em nghĩ , đằng nào cũng gửi trại trẻ mồ côi, chi bằng em với Canh Tâm nhận nuôi luôn, một đứa trẻ chúng em nuôi nổi."

Viên cảnh sát mừng mặt. Anh cũng thường xuyên ghé qua đây xem tình hình đứa bé, nhà đối xử với trẻ thực sự , gia cảnh giàu : "Thế đúng là duyên ."

Dù lời gượng ép, nhưng đúng là duyên thật, ai bảo điều kiện nhà cô quá chi.

Ngọc Khê chen ngang, chuyện nhóc tì quyền quyết định. Cô bận rộn, từng tự tay chăm sóc lấy một . Thấy Diêu Trừng , cô bảo: "Hai vợ chồng em bàn bạc , em gọi điện hỏi Canh Tâm một tiếng."

cũng là chuyện của hai vợ chồng, thể tự quyết định .

Diêu Trừng đưa đứa bé cho Mai Hoa, lấy điện thoại gọi cho Niên Canh Tâm. Niên Canh Tâm đang đóng phim ở thành phố S hơn một tháng. Có lẽ đúng là duyên phận, tầm chắc đang phim, bình thường khó bắt máy, mà gọi một tiếng thông ngay: "Canh Tâm, em , bé gái em kể với , giờ thành trẻ bỏ rơi , cảnh sát định đưa trại trẻ mồ côi. Em nhận nuôi con bé... Ồ, , ạ."

Diêu Trừng vui sướng cúp máy, hớn hở vô cùng: "Canh Tâm đồng ý , bảo theo em. Em sắp con gái !"

Ngọc Khê thấy Diêu Trừng vẫn còn đang ngây ngô: "Đừng nữa, hỏi xem cần chuẩn giấy tờ gì để thủ tục."

Diêu Trừng sực tỉnh: ", đúng, thủ tục, thủ tục."

Viên cảnh sát cũng mừng vì đứa bé chỗ dựa: "Chị cứ cầm theo sổ hộ khẩu, các thủ tục chính quy là ."

Niên Phong bỗng nhiên lên tiếng: "Tên của đứa trẻ, vẫn nghĩ tên."

Ngọc Khê bảo: "Bố, bố nghĩ cho bé một cái tên ."

Niên Phong đứa bé một lát: "Vương Hạ Hạ."

Đứa trẻ đến mùa hè, gọi hai thấy cũng .

Tên của đứa bé định, Diêu Trừng bế bé cùng cảnh sát thủ tục. Mọi việc diễn thuận lợi, hai tiếng về, sổ hộ khẩu cũng tăng thêm một trang: con gái trưởng của Niên Canh Tâm.

Ngọc Khê nghĩ đến đám trẻ trong nhà, chao ôi, chỉ Diệu Diệu là mang họ Niên, ai tưởng cả nhà họ Niên chỉ mỗi một đứa trẻ, nghĩ cũng thấy thú vị thật.

 

Loading...