Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 771: Ứng tuyển

Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:42:31
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong nhà thêm một đứa trẻ, Diêu Trừng và Mai Hoa dành trọn mười hai phần nhiệt tình chăm sóc. Phụ nữ ai cũng thích con gái để thỏa mãn giấc mơ trưng diện, từ khi đứa bé chính thức trở thành nhà , đồ dùng còn dùng đồ cũ nữa.

Diêu Trừng ngày nào cũng mua thêm quần áo về, Ngọc Khê thực sự nổi nữa: "Em cũng từng nuôi con, em mua nhiều thế nó mặc hết , đủ là ."

Diêu Trừng thầm cảm thấy đáng tiếc: "Chị dâu xem , qua đầy tháng, nhóc tì lớn nhanh hơn hẳn. Em chụp ảnh cho con bé xong, lát nữa gửi cho Canh Tâm xem."

Ngọc Khê ảnh chụp điện thoại, độ phân giải bây giờ hơn hai năm nhiều: "Đừng nha, em cũng khéo chọn góc chụp đấy, ngờ em cũng chút thiên phú nhiếp ảnh."

Diêu Trừng đắc ý: "Em rảnh rỗi là cứ mày mò cái điện thoại, chụp nhiều nên cũng cảm giác."

Ngọc Khê dậy: "Chị về công ty một chuyến, em ở nhà để ý việc nhé."

"Vâng ạ."

Ngọc Khê về phòng quần áo. Giữa mùa hè, những ngày nắng nóng đỉnh điểm, thời tiết thật chẳng ngoài chút nào. Tiếc là việc ở công ty ít, cô cũng thể mặc vest mãi nên một chiếc váy .

Vừa khỏi cổng lớn lâu, xe bỗng thắng gấp một cái cực mạnh. Máy tính tay Ngọc Khê suýt nữa thì bay mất, đầu đập ghế phía . Cô ôm lấy máy tính, xoa trán hỏi: "Có chuyện gì thế?"

Vương Bân phụ nữ ngã quỵ đầu xe, mặt đen : "Có băng qua đường đột ngột, suýt nữa thì đ.â.m trúng."

Ngọc Khê rướn cổ ngoài, quả thực một phụ nữ đang bệt đất: "Xuống xem ."

Vương Bân mở cửa xe xuống. Anh vốn cao lớn, sắc mặt đang khó coi, kịp mở miệng thì phụ nữ nhanh chóng bò dậy, chẳng màng đến vết thương ở chân, chớp mắt một cái chạy mất hút.

Ngọc Khê thấy rõ ràng. Cô cứ tưởng là gặp kẻ ăn vạ, ngờ . Điều duy nhất khiến Ngọc Khê chú ý là cách ăn mặc; con phố gia đình giàu , ngoài đều xe, nếu bộ thì quần áo cũng sang trọng.

Người phụ nữ lạc quẻ hẳn so với khu phố: cô mặc quần đen, áo sơ mi kiểu cũ, tóc búi cao.

Xe khởi động, sự chú ý của Ngọc Khê dồn nội dung cuộc họp trong máy tính nên cũng nghĩ ngợi thêm nữa.

Đến khi Ngọc Khê về nhà là bốn giờ chiều.

Cô về mà thấy Từ Chiêu Đệ : "Chiêu Đệ chị?"

Bà Lưu giọng đầy thương cảm: "Số con bé Chiêu Đệ đúng là khổ. Khó khăn lắm ngày tháng mới khá lên một chút thì gã chồng cũ tìm đến, mang đứa con trai út . Người đàn bà mà chồng nó tìm đẻ , nên họ nảy ý định với đứa nhỏ. Chiêu Đệ tìm nhà , định dọn chỗ khác ở."

Ngọc Khê tiếp lời: "Chồng cũ của Chiêu Đệ tính toán giỏi thật. Đứa út còn nhỏ, ký ức sâu sắc, nuôi một thời gian là quên ngay, gia nghiệp đều thuộc về con trai Chiêu Đệ hết."

Bà Lưu thở dài: "Thì đúng là thế mà, thấy sẽ dễ dàng buông tha đứa trẻ ."

Ngọc Khê thấy rằng nỗi khổ lớn nhất của Chiêu Đệ đều ở gã chồng cũ. Hiện tại lương của Chiêu Đệ là 2.800 tệ, thuê nhà hết 600 tệ, chi phí cho con cái mỗi tháng hơn 1.000 tệ, vẫn còn tiết kiệm 1.000 tệ. Mắt thấy cuộc sống sắp định thì xảy chuyện .

Đến bữa tối, trong nhà hỏi thăm Từ Chiêu Đệ mấy . Không hẳn là quá nhớ cô , mà là nhà thực sự thể thiếu giúp việc, vắng cô một cái là lũ trẻ nghịch ngợm khiến xoay như chong chóng, mệt đứt .

Niên Phong và Trịnh Mậu Nhiên cãi đến nhức cả đầu, suốt cả tối mặt mày căng thẳng. Niên Phong xoa xoa huyệt thái dương: "Dãy nhà phụ còn trống hai phòng, chọn phòng nào hướng sáng một chút, bảo Từ Chiêu Đệ dắt hai đứa nhỏ sang đây ở . Đứa lớn nhà cô cũng chín tuổi , thể tự chăm sóc em trai. Như thế buổi trưa Chiêu Đệ cũng cần chạy chạy , buổi tối thể ở trông con hộ , mấy thằng nhóc thối nghịch quá trời ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-771-ung-tuyen.html.]

Cách đúng là vẹn cả đôi đường, trong nhà chỉ là thêm hai đôi bát đũa. Con trai lớn của Từ Chiêu Đệ hiểu chuyện, lúc nghỉ hè còn thể giúp trông trẻ. Ngọc Khê : "Ngày mai đợi Chiêu Đệ đến cháu sẽ với cô ."

Mọi chuyện quyết định như .

Ngày hôm , mắt Chiêu Đệ sưng húp, rõ là cả đêm: "Thưa bà, đến để xin nghỉ việc, về quê."

Ngọc Khê ôn tồn: "Chị đừng , chồng cũ tối qua tìm chị ?"

Từ Chiêu Đệ lau nước mắt: "Vâng, buông tha cho mấy con , còn chạy ở Thủ đô cũng tìm thấy. Nếu giao đứa con út , sẽ trút giận lên đứa lớn."

Ngọc Khê thật mở mang tầm mắt, gã đàn ông chỉ là kẻ tệ bạc mà vì cuộc sống vinh hoa còn sẵn sàng bán rẻ thứ: "Đừng nữa, cũng vô ích. sẽ đồng ý cho chị . Chị , tình cảnh nhà chị chúng đều , bàn bạc và chị dắt các con dọn sang đây ở, tiện chăm sóc con , giúp chúng trông nom mấy đứa nhỏ."

Mắt Từ Chiêu Đệ sáng lên tối sầm xuống. Cô cũng nỡ rời bỏ chủ nhà như , nhưng sợ mang rắc rối, thời gian dài thì tình nghĩa lớn đến mấy cũng cạn: "Hắn sẽ đến đây quấy rối mất."

Ngọc Khê: "Nỗi lo của chị hiểu. Chị cứ yên tâm, dám đến đây gây chuyện . Nếu chị lo cho con trai lớn, ý kiến của là hãy đ.á.n.h đơn kiện. Hắn bỏ vợ bỏ con , những đưa một đồng tiền cấp dưỡng nào mà còn lấy con cái uy h.i.ế.p chị. Lúc ly hôn chẳng thỏa thuận , chị sợ cái gì?"

Từ Chiêu Đệ ngừng . Cô cũng mặt chữ, thỏa thuận thì thật, hồi đó gã tệ bạc nuôi con nên đặc biệt giấy để căn nhà cũ cho cô, yêu cầu cô dắt con tìm : "... ngộ nhỡ tay với đứa lớn thì ?"

"Hắn dám . Hắn dám động một chị cứ kiện một . Hắn ở rể, kẻ càng địa vị càng quan tâm đến sĩ diện. chị chồng cũ chị ở rể nhà kinh doanh, sĩ diện quan trọng lắm. Hắn hưởng vinh hoa phú quý thì sẽ dám động tay động chân . Hơn nữa, nhà vợ chắc gì nuôi con riêng của , chuyện chừng là tự ý đấy."

Ngọc Khê dừng một chút: "Nếu là tự ý thì càng , kiện càng dễ. Đi theo quy trình pháp luật, chỉ lấy tiền cấp dưỡng mà còn dứt điểm rắc rối ."

Gương mặt Từ Chiêu Đệ cuối cùng cũng bớt thê lương: "Cảm ơn bà, cảm ơn bà nhiều lắm."

"Luật sư sẽ tìm giúp chị, chắc chắn là giỏi, chi phí chị cứ trả dần cho ."

Từ Chiêu Đệ mếu máo : "Lát nữa sẽ gọi điện về quê bán căn nhà cũ , chắc là đủ tiền kiện tụng, dám phiền đến bà ạ."

"Vậy cũng , hôm nay chị dọn dẹp đồ đạc dắt hai đứa nhỏ qua đây . Dãy nhà phụ chọn phòng hướng sáng , lát nữa đồ đạc sẽ sắm sửa đầy đủ, đợi chị dắt con đến là cùng sắp xếp."

Từ Chiêu Đệ gặp quý nhân: "Mẹ con cả đời quên đại ân của bà."

Ngọc Khê vội đỡ Chiêu Đệ đang định quỳ xuống: "Đừng quỳ, con sống đời chỉ quỳ lạy cha bề thôi. Thời gian còn sớm nữa, chị mau , bảo bác Mã lái xe đưa chị cho nhanh."

Từ Chiêu Đệ chỉ ghi tạc ơn nghĩa lòng, tìm cách báo đáp.

Ngọc Khê tiễn Từ Chiêu Đệ xong cũng . Đến trưa khi về, Từ Chiêu Đệ dọn dẹp phòng ốc gần xong. Ngọc Khê thấy hai đứa nhỏ, hai trông khôi ngô thật, hèn gì gã cha chúng nó mới nhắm trúng.

Bà Lưu : "Tiểu Khê , sáng nay đến ứng tuyển bảo mẫu đấy."

Ngọc Khê ngạc nhiên: "Bảo mẫu?"

 

Loading...