Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 773: Kinh tởm người khác

Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:42:33
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hoàng Lượng bừng tỉnh: "Thảo nào, cứ thắc mắc dạo vẻ vui."

Ngọc Khê tiếp lời: "Bây giờ khác xưa , mạng là tên giả, chế độ đăng ký tên thật, bình luận chẳng nể nang ai, so với những bức thư ngày còn độc địa hơn nhiều. Có những tâm lý vững, khó tránh khỏi việc suy nghĩ quá nhiều, tự khó bản . Bộ Hân Hân vốn là suy nghĩ, chê diễn xuất tiến bộ, cô tự sa lầy đó luôn."

Hoàng Lượng bắt đầu coi trọng chuyện : "Lát nữa sẽ mời chuyên gia ngay, định kỳ tư vấn tâm lý cho diễn viên."

"Ừ."

Hoàng Lượng ngoài thì Tiết Nhã bước : "Tiểu Khê, Tịch Nhạc khỏi trại cai nghiện ."

Ngọc Khê ngạc nhiên: "Nhanh ?"

Tiết Nhã thở dài: " thế, tìm đến chỗ chị, quỳ xuống lóc t.h.ả.m thiết, cải tà quy chính, nhờ chúng chị tìm giúp một công việc."

"Anh về nhà ?"

"Lấy nhà nữa. Sau khi Tịch Nhạc đó, gã bố tồi của Dương Tích và mụ kế ly hôn . Nghe mụ cải giá, gã bố của Dương Tích thì sống dật dờ, nơi nương tựa, lấy nhà. Nghĩ đến là chị thấy phiền c.h.ế.t ."

Ngọc Khê hỏi: "Dương Tích ?"

"Thì còn thế nào , mặc kệ thôi. chúng chị cũng nỗi lo chứ, sợ dính . Tịch Nhạc từng nghiện ngập, thứ đó là cai , liệu thực sự cai ? Nhà chị còn hai đứa nhỏ nữa."

Ngọc Khê nghĩ xa hơn: "Mọi mặc kệ, liệu đường cùng mà chuyện cực đoan ?"

"Anh dám , quân hèn nhát mà. Dù chân tay, tìm việc mà cũng chẳng c.h.ế.t đói ."

Tiết Nhã đến để đưa tài liệu, bản chị cũng bận rộn nên chỉ vài câu nhanh chóng việc.

Ngọc Khê chồng tài liệu bàn, đây là công việc của ngày hôm nay. Cô gập máy tính , bắt đầu xử lý.

Mới xem vài bộ hồ sơ, trợ lý gõ cửa : "Sếp, cô tên Triệu Tuyết gặp ạ, sếp tiếp ?"

Ngọc Khê xoa xoa huyệt thái dương: "Cho cô ."

Triệu Tuyết xách một chiếc túi bước : " G thị, thấy mẫu túi trẻ em mới nên mua cho Diệu Diệu."

"Cô đến chỉ để tặng túi thôi ?"

"Còn để cảm ơn cô giúp nữa. đổi quản lý , album cũng thu âm xong, đây là bản in thử."

Ngọc Khê Triệu Tuyết, lợi hại thật, nhanh thế album : "Sắp phát hành ?"

Triệu Tuyết nghĩ đến album, lòng đầy nhiệt huyết: "Đã truyền thông xong xuôi , thứ Hai tuần sẽ phát hành."

Ngọc Khê nhận Triệu Tuyết đổi nhiều. Hôm nay cô đến công ty chứ tìm đến nhà, đó chính là thái độ của Triệu Tuyết: còn tính toán chút tình nghĩa mỏng manh nữa, mà duy trì mối quan hệ một cách chuyên nghiệp. Ngọc Khê chạm bìa album, cô gái thực sự thông minh. Cô chỉ vài câu, cô tối đa hóa lợi ích. Chỉ cần album bán chạy, cô sẽ tự vững chân: "Đợi phát hành, cũng sẽ mua vài đĩa."

Triệu Tuyết mỉm : "Cảm ơn cô. Thực cũng lo lắm, tuy là mượn chút hướm từ kỳ tuyển chọn năm nay, nhưng dù cũng hơn một năm , còn bao nhiêu nhớ đến ."

"Nhạc phim trong phim điện ảnh tự truyện của cô hát , hiệu quả cũng cao, đừng tự tạo áp lực quá lớn cho ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-773-kinh-tom-nguoi-khac.html.]

Trái tim bất an của Triệu Tuyết dịu đôi chút. Ở công ty, cô dám bộc lộ sự lo lắng với quản lý vì quản lý coi trọng album . Cô sợ gở soi mói để nhược điểm. Không ngờ duy nhất cô thể gặp và lời thật lòng là cô em họ xa : "Cảm ơn cô, thấy khá hơn ."

Ngọc Khê bận rộn nên Triệu Tuyết cũng lâu. Sau khi cô , Ngọc Khê cầm đĩa nhạc lên. Vì mua bản quyền bài nhạc phim, nên trong album là ca khúc mới. Từ lời đến soạn nhạc, thể thấy công ty của Triệu Tuyết chú trọng album . Cô gái đúng là vận may, nếu album bán chạy, con đường sẽ rộng mở.

Đừng nha, các bài hát trong album mới đều , đặc biệt là bài hát chủ đề, khiến . Ngọc Khê tuy am hiểu nhạc lý, nhưng nếu một bài hát khiến bật vòng lặp thì coi như thành công một bước lớn .

Buổi tối, Ngọc Khê về đến nhà, Từ Chiêu Đệ dắt con cúi chào. Ngọc Khê hỏi: "Kiện thắng ?"

Từ Chiêu Đệ : "Thắng bà ạ. Hắn bao giờ dám bén mảng đến đòi con nữa. Mỗi tháng mỗi đứa trẻ cấp 500 tệ tiền nuôi dưỡng, hai đứa là 1.000 tệ."

Từ Chiêu Đệ thực sự vui. Bây giờ tốn tiền thuê nhà, tiền ăn cũng mất, thêm 1.000 tệ mỗi tháng. Vốn dĩ cô chi tiêu tằn tiện, khoản tiền , mỗi tháng cô thể tiết kiệm ít nhất 3.000 tệ, một năm là hơn 3 vạn.

Ở quê, một năm lụng vất vả mấy mẫu ruộng cũng chẳng để nổi vài ngàn tệ. Bây giờ một năm 3 vạn, đây cô còn lo tiền cho con học đại học, giờ thì lo nữa, hai đứa con đều nuôi nổi hết.

Bà Lưu cùng dự phiên tòa kể : "Tên chồng cũ của Chiêu Đệ khỏi cửa mụ vợ hiện tại tát cho một cái nảy đom đóm mắt, mặt mày xám xịt, đúng là hả ."

Ngọc Khê với Chiêu Đệ: "Hắn dám đưa tiền cấp dưỡng , chị cứ yên tâm."

Chiêu Đệ gật đầu: "Yên tâm, yên tâm lắm. Cảm ơn bà nhiều."

Ngọc Khê hai đứa trẻ, nỗi lo âu mặt chúng biến mất, đó là nụ rạng rỡ.

Sau bữa tối, cả nhà quây quần xem tivi. Đó là phim truyền hình chuyển thể từ tiểu thuyết của Diệp Mai, trong nhà đều thích xem. Từ lúc phát sóng, tỷ suất xem luôn trong top 3, mỗi ngày hai tập, giờ chiếu một nửa thì vươn lên đầu luôn .

Đám cưới của Diệp Mai Ngọc Khê đến dự. Diệp Mai ngờ Ngọc Khê sửa kịch bản tiểu thuyết của như , lúc kết hôn đúng ngày thứ hai khi phim phát sóng, gặp Ngọc Khê cô chút tự nhiên, sắc mặt cho lắm.

Từ hôn lễ, Ngọc Khê và Diệp Mai liên lạc , nhưng nhờ bộ phim mà cuốn tiểu thuyết vốn chỉ hot trở nên đại bạo, in thêm nhiều.

Công ty của Ngọc Khê dịp nở mày nở mặt. Những tờ báo từng đắc tội cũng thi đưa tin đưa bài, ai bảo phim do đài Thủ đô mua chứ, nhân cơ hội họ cũng tìm bậc thang xuống để dịu quan hệ.

Cả nhà đang xem phim thì bác Lưu , tay cầm một cái giỏ, sắc mặt khá khó coi: "Có gửi quần áo cho trẻ nhỏ."

Mọi giỏ, bên trong là quần áo nhỏ màu hồng, may thủ công tỉ mỉ.

Mặt Diêu Trừng tái mét. Con gái cô nuôi gần hai tháng , cô thực sự coi bé như con gái ruột. Bây giờ đột nhiên xuất hiện gửi quần áo, nghĩa là cha đẻ đứa trẻ ở đây. Cô tức đến nổ phổi. Lúc các vứt thì màng, giờ nhận nuôi các đến quấy nhiễu, cái hạng : "Vứt !"

Ngọc Khê đồng hồ, hơn chín giờ tối . Cố tình đến ban đêm, hẳn là camera. hành động thực sự kinh tởm khác. Lúc tìm thì xuất hiện, vứt bỏ còn tìm đến gì. Cô lên tiếng: "Camera thấy là ai bác?"

Bác Lưu lắc đầu: "Không rõ, chúng chạy thì đó biến mất . Trời tối quá, đèn đường ở xa nên tìm thấy."

Diêu Trừng đen mặt: "Chuyện cơ chứ, em sẽ bao giờ trả đứa trẻ ."

Ngọc Khê trầm ngâm: "Em trả cũng chẳng nhận . Nói chừng, họ đợi đứa trẻ lớn lên lén lút đến gặp, để con bé ai mới là cha đẻ đấy."

Bây giờ, chỉ Ngọc Khê mà cả nhà đều nghĩ như !

 

Loading...