Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 786: Biện pháp
Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:42:58
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lôi Tiếu cạn lời hết sức: "Người mua vé tàu hỏa tối qua mất tiêu . Cô dâu mới cảm thấy mất mặt vô cùng, lóc một hồi lâu, tức đến mức động cả t.h.a.i khí, đêm tân hôn mà bệnh viện, thật tình gì luôn."
Lại còn hành hạ cô chạy theo lo liệu.
Ngọc Khê: "....... Mang t.h.a.i ?"
Lôi Tiếu che miệng, Ngọc Khê tặc lưỡi: "Chị hết cả , giờ che cũng muộn. Chị bảo mà, hèn chi vội vàng kết hôn như ."
Lôi Tiếu bỏ tay xuống: "Lúc tiếp khách uống rượu quá chén ạ."
Ngọc Khê "ồ" một tiếng. Nói thật, vợ của Lôi Lạc cô thực sự thích lắm, tính tình quá yếu đuối. Hôm qua cô dâu hai trận , là do ảnh hưởng của việc m.a.n.g t.h.a.i tính cách vốn dĩ . "Sau em cũng bớt quản chuyện nhà Lôi Lạc . Em là chị chứ , Lôi Lạc nó chủ kiến lớn lắm. Dù cũng kết hôn , tụi nó sống thế nào thì sống."
Lôi Tiếu thở dài: "Em , em quản nữa. Chị ơi, thế bao giờ thì đưa phong bao mừng ạ?"
"Theo lệ là ba ngày về nhà ngoại, nhưng cô dâu chắc chẳng còn mặt mũi nào mà về nữa, cứ chọn đúng ngày đó hẹn ăn cơm đưa luôn."
"Dạ."
Đợi đến lúc hẹn gặp, Ngọc Khê mới dịp tiếp xúc gần hơn với cô dâu mới — Miêu Vũ. là một vợ nhỏ, giọng dịu dàng thỏ thẻ, dáng vẻ "lấy chồng tòng phu".
Lúc gọi món, cô đưa thực đơn cho Lôi Lạc ngay lập tức.
Ngọc Khê: "........"
Thật sự ngờ Lôi Lạc thích kiểu phụ nữ .
Lôi Lạc tỏ thích nghi, thuận tay chuyển thực đơn cho Ngọc Khê: "Chị, ăn gì cứ gọi, hôm nay em mời."
Ngọc Khê thấy Miêu Vũ ngẩng đầu một cái, định gì đó vội vàng cúi đầu. Ngọc Khê thật lòng hợp với kiểu tính cách , cô gọi một món đưa thực đơn cho Lôi Tiếu.
Lôi Tiếu gọi món xong, với Miêu Vũ: "Em cũng gọi thêm món em thích , m.a.n.g t.h.a.i miệng kén ăn lắm."
Miêu Vũ xua tay: "Cứ để Lôi Lạc gọi là ạ, thích gì em thích nấy."
Lôi Lạc cầm lấy thực đơn: "Bảo em gọi thì em cứ gọi !"
Miêu Vũ lúc nãy xem giá, giờ qua một cái thì sững , tay nắm chặt thực đơn chút dùng lực, chỉ dám gọi đại một món rau trộn.
Trí nhớ Ngọc Khê cực , giá cả lúc nãy lướt qua cô đều nhớ cả. Cô liếc thấy Miêu Vũ đầy vẻ căng thẳng Lôi Lạc gọi món, mỗi gọi một món đắt, mặt cô tái một phần.
Ngọc Khê: "........"
Lôi Lạc giỏi chăm sóc khác, thực sự chẳng phát hiện sự bất thường của Miêu Vũ.
Ngọc Khê thực sự sợ lát nữa lúc thanh toán Miêu Vũ sẽ chịu nổi. Cô gái ở bên Lôi Lạc chắc là luôn túng thiếu tiền bạc. Kết hôn xong, vốn tưởng thể trả bớt một phần tiền sính lễ, ngờ phong bao mất sạch, còn nợ tiền Lôi Tiếu, thêm đứa con sắp chào đời, cuộc sống hiện tại của đôi trẻ đúng là khó khăn.
Ngọc Khê suy nghĩ một vòng, cúi đầu lấy chiếc vòng tay từ trong túi quà , rút chi phiếu, một con nhét phong bao. Ngẩng đầu thấy đều , cô : "Đáng lẽ lúc đám cưới chị đưa phong bao , nhưng vội quá quên mang theo, hôm nay mang tới đây. Cái em giữ lấy, là chút tấm lòng của chị, đừng chê ít nhé."
Lôi Tiếu cũng vội vàng lấy phong bao : "Đây là của em, em định là đưa cùng với chị, hôm nay cũng mang tới ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-786-bien-phap.html.]
Miêu Vũ cầm, ánh mắt chằm chằm Lôi Lạc đầy mong đợi. Nhà cô thực sự đang thiếu tiền, đừng công ty phát triển mà tưởng, thực tế ông chủ tiền, nợ nần bên ngoài thì ít.
Lôi Lạc chị ruột về chuyện phong bao từ sớm, gật đầu với Miêu Vũ: "Các chị cho thì em cứ nhận lấy ."
Miêu Vũ cầm lấy phong bao, cảm giác một cái mỏng dính, một cái như sổ tiết kiệm, trong lòng tò mò vô cùng nhưng thể lấy xem ngay, chỉ đành nhẫn nhịn: "Em cảm ơn các chị ạ."
Lúc thức ăn bưng lên, Miêu Vũ ăn khá ngon lành, còn lo nghĩ chuyện tiền nong nữa.
Cuối năm nhiều việc, Ngọc Khê ăn xong cùng Lôi Tiếu về công ty.
Vợ chồng Lôi Lạc tiếp tục ăn. Đợi khuất, Miêu Vũ vội vàng rút phong bao , xem cái sổ tiết kiệm : "Năm... năm mươi vạn."
Lôi Lạc đoán nên biểu hiện gì nhiều. Miêu Vũ lật phong bao còn , ngơ ngác tờ chi phiếu: "Cũng... cũng là năm mươi vạn."
Sau đó cô vui sướng suýt nhảy dựng lên: "Thế là một triệu !"
Lôi Lạc nỡ nữa, cô vợ tuy hình mẫu lý tưởng của nhưng cũng thiện cảm: "Đợi chị Lôi Âm từ nước ngoài về chắc chắn sẽ thêm phong bao nữa, nên bảo em đừng lo chuyện tiền bạc. Đợi đến lúc chia hoa hồng, nợ nần coi như xong, ráng thêm một năm nữa là nhà cửa xe cộ sẽ đủ thôi."
Miêu Vũ tin, nhưng đó mặt đỏ bừng lên. Cô ngốc, nếu chẳng thể từ một gia đình trọng nam khinh nữ mà thi đỗ đại học, tự kiếm tiền nuôi ăn học. Chuyện phong bao rõ ràng nên đưa ngày cưới mà trì hoãn đến ba ngày , chứng tỏ các chị chồng thấu nhà đẻ của cô . Cái lưng vốn dĩ thẳng nay càng còng xuống, khí thế đối diện với chồng càng yếu hơn.
Lôi Lạc một cái là hiểu ngay, vỗ vỗ tay vợ: "Em cũng đừng nghĩ nhiều, kết hôn sẽ ghét bỏ em, cuộc sống là do hai đứa tự quyết định."
________________________________________
Ngọc Khê về đến công ty thì thấy biểu chị đang ở trong văn phòng: "Sao chị ở nhà nghỉ ngơi?"
Chu Linh Linh mặt mày đầy vẻ phiền não: "Nghỉ ngơi gì chứ, chồng chị ngày nào cũng quản thúc, phiền chịu nổi. Chị lấy cớ công ty việc để ngoài hít thở khí đây."
Ngọc Khê cởi áo khoác: "Lần cả bố chồng và chồng chị đều tới, em thấy họ ý định về , chắc ở đây lâu dài đấy."
Chu Linh Linh cứ nghĩ đến những ngày tháng chồng bên cạnh là u uất: " thế đấy, bố chồng mấy hôm nay cứ hở là nhắc khéo, ông bà quyết tâm sang đây . Những lý do nên dùng bọn chị đều dùng hết mà chẳng ăn thua."
Ngọc Khê rót nước cho biểu chị: "Nói cũng , chú út của rể đẻ liền ba đứa con gái, mà chẳng mụn con trai nào nhỉ. Chỉ cần một đứa thôi là ông bà chắc chắn sẽ sang đây ."
"Ai bảo chứ. Bà già ngày nào cũng bụng chị mà gọi cháu trai, còn khen bụng chị giỏi giang, đứa nhất định là con trai. Sinh trai gái rõ ràng là chuyện của đàn ông, giờ thành chuyện của chị hết . Cứ nghĩ đến thái độ của ông bà với ba đứa cháu gái bên là chị thấy sợ."
Ngọc Khê thực lòng đồng tình với bà chị: "Em thấy chị và rể nên cùng ông bà thỏa thuận . chuyện chị lên tiếng, để rể mới . Rồi để cháu trai lớn dỗ dành vài câu, nhất định thỏa thuận rõ, nhất là về giáo d.ụ.c con cái, ông bà phép can thiệp."
Chu Linh Linh: "Phải, , em đúng lắm. Họ mà đến là chỉ nuông chiều cháu thôi. Mới mấy ngày mà con chị lời , rể định động tay một cái là bà già nhà chị giở bài một hai nháo ba thắt cổ. Nhà chị dạo đúng là gà bay ch.ó nhảy, chị tính , qua năm mới chị nhất định , tuyệt đối ở nhà."
Ngọc Khê đảo mắt: "Em bày cho chị chiêu , lúc rảnh chị và rể cứ dắt ông bà dạo khắp nơi, nhất là công viên, ở đó nhiều già lắm. Tìm việc cho ông bà thì chị mới nhẹ , khỏi ông bà chằm chằm suốt ngày."
Chu Linh Linh ghi nhớ kỹ lòng: "Còn cách nào nữa , hết cho chị ."
Ngọc Khê nhiều chiêu lắm, chẳng giấu giếm gì.
Chu Linh Linh xong liền hỏi: "Em rõ ràng chồng, mà lắm chiêu thế?"
Ngọc Khê : "Chắc là do xem kịch bản nhiều quá đấy ạ."