Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 787: Tình nhân
Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:42:59
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cuối năm, tiệc tất niên của công ty kết thúc, ai nghỉ đều nghỉ, vợ chồng Ngọc Khê cũng hiếm khi thời gian nghỉ ngơi, cuối cùng cũng thể ngủ nướng một bữa.
Đến khi Ngọc Khê tỉnh dậy là mười giờ sáng. Lũ trẻ chơi nặn tuyết ngoài sân đều nhà, ngoài sân bác Lưu còn mấy chiếc đèn băng, nối điện xong xuôi, chỉ chờ đến tối là thắp sáng.
Ngọc Khê xuống, Chiêu Đệ bưng sữa đậu nành . Cô hỏi: "Hôm nay cô bắt xe về quê ? Sao vẫn ?"
Chiêu Đệ đặt sữa đậu nành xuống, khóe miệng khẽ đắng chát: "Mẹ bảo cần về thăm, tiền mua vé xe thì thà quy đổi tiền mặt gửi về cho họ còn hơn, bảo là việc gì thì đừng về nữa."
Ngọc Khê vỗ nhẹ tay Chiêu Đệ: "Đã về thì cứ ở ăn Tết. Năm nay nhà đông náo nhiệt, nhưng cũng sẽ vất vả lắm đấy, sẽ tăng lương cho cô."
Chiêu Đệ xua tay: "Không cần ạ, đây đều là việc nên ."
Ngọc Khê mỉm , tranh luận với Chiêu Đệ, cứ một tiếng lúc phát lương tính là .
Chiêu Đệ bên cửa sổ, bận rộn với xấp giấy cắt tay nhưng tâm trí đặt ở đó. Trong những cùng làng ngoài thuê, cô cũng coi là thành đạt. Năm nay dành dụm ít tiền, cô vốn định về thăm mấy chị em gái chứ thực sự vì thăm bố . Hồi cô ly hôn, cách hành xử của bố cô tổn thương sâu sắc.
Chỉ là bố chuyện, còn xin điện thoại, cần nghĩ cũng là do cô em thứ hai cho. Trong mấy chị em, chỉ cô là đổi vận mệnh, còn những khác vẫn bố xem như kẻ ngốc mà lừa gạt.
Ngọc Khê uống xong sữa đậu nành: "Cẩn thận chút, sắp cắt tay kìa."
Chiêu Đệ vội đặt kéo xuống, dám phân tâm nữa, cúi đầu nghiêm túc cắt xấp giấy đỏ.
________________________________________
Sau bữa trưa, vợ chồng Ngọc Khê dạo phố. Bận rộn cả năm trời, tiền hoa hồng đều tài khoản. Hai năm , vợ chồng cô tuy vẻ ngoài phong quang nhưng thực chất bên trong nghèo.
Hai năm nay xoay chuyển tình thế, thái độ của giám đốc ngân hàng họ Triệu ngày càng ân cần là dư trong thẻ tăng thế nào.
Đầu tiên là xe cộ, xe trong nhà tuy nhiều nhưng so với hàng xóm láng giềng. Ngoại trừ xe của ông ngoại, hai chiếc xe của vợ chồng cô cộng cũng bằng một chiếc của nhà bên cạnh.
Hai vòng quanh triển lãm xe một lượt, cuối cùng chẳng mua chiếc nào. Xe sang thì nhiều thật, nhưng cả hai đều thấy thực sự đam mê xe sang lắm, vả cũng rành, thôi thì cứ giao cho chuyên môn mua giúp.
Tiếp đó họ ghé cửa hàng trang sức. Ngọc Khê đặc biệt nhiệt tình với đá quý, một mặt là vì giữ giá, mặt khác là để tích góp dần cho của hồi môn của con gái và sính lễ cho con dâu tương lai .
Niên Quân Mân mua nhiều nên cũng thành chuyên gia trong các chuyên gia, về khoản trang sức hai vợ chồng sành sỏi. Cuối cùng họ cũng tận hưởng cảm giác của giàu, cần tính toán chi li khi mua nữa.
Niên Quân Mân đang định thanh toán, Ngọc Khê bỗng kéo . Anh ngẩn : "Sao thế em?"
"Đừng ngẩng đầu lên vội."
"Ồ."
Ngọc Khê mượn Niên Quân Mân để che chắn, chỉ hé mắt đôi nam nữ bước cửa. Người phụ nữ dù đeo khẩu trang nhưng Ngọc Khê vẫn nhận ngay, là Bộ Hân Hân. Cô nàng chẳng là về quê ?
Sao cũng ? Lại đàn ông bên cạnh Bộ Hân Hân, Ngọc Khê chớp mắt, cảm thấy như gặp ở đó nhưng nhất thời nhớ . Mà đúng, giờ lúc nghĩ chuyện đó.
Bộ Hân Hân khoác tay đàn ông, qua là quan hệ tình nhân. Tại quản lý của Bộ Hân Hân báo cáo? Công ty chẳng chút tin tức gì cả!
Hai họ dạo một vòng, đàn ông mua cho Bộ Hân Hân một sợi dây chuyền nhanh chóng rời . Đợi khuất, Niên Quân Mân cũng nhận : "Bộ Hân Hân?"
Ngọc Khê thẳng dậy: " , cô bạn trai ?"
Niên Quân Mân thấy vợ định rút điện thoại thì ngăn , nghĩ ngợi một chút bảo: "Để lát nữa hãy ."
Ngọc Khê gọi điện hỏi tình hình, Hoàng Lượng , quản lý của Bộ Hân Hân thì một chút nhưng cũng nhiều. Bộ Hân Hân là diễn viên trưởng thành, quản lý cũng ít khi theo sát nữa.
Ra khỏi cửa hàng trang sức, Ngọc Khê lẩm bẩm: "Công ty cấm yêu đương , thế mà báo cáo cũng thèm báo một tiếng."
Niên Quân Mân nhận xét: "Anh thấy họ giống đang yêu đương cho lắm. Người đàn ông lúc nãy mua đồ chẳng mảy may để ý đến cảm nhận của cô , giống như đang cho xong chuyện ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-787-tinh-nhan.html.]
Ngọc Khê thực sự để ý thấy điều đó, trong lòng cứ mãi suy nghĩ về Bộ Hân Hân. Giờ nhớ , hình như đúng là , và hơn nữa, lúc ở tiệc tất niên, sắc mặt Bộ Hân Hân cũng lắm. "Thôi bỏ , đều là trưởng thành cả , chuyện của cô cứ để cô tự xử lý, dù em cũng đang trong kỳ nghỉ."
"Vẫn còn sớm, chúng mua ít đồ chơi , kẻo mấy đứa nhỏ về nhà quấy ."
"Vâng."
________________________________________
Vợ chồng Ngọc Khê về đến nhà thì trời tối hẳn. Trong sân đèn đuốc sáng trưng, những chiếc đèn băng đủ màu sắc lung linh rực rỡ, giống như những bông hoa băng sắc màu nở rộ giữa trời tuyết mùa đông. Lũ trẻ chơi đến mức chẳng nhà.
Ngọc Khê và Niên Quân Mân mỗi bế một đứa , gọi cả Diệu Diệu về, đó mới bắt đầu thu dọn hành lý.
Năm nay cả nhà về quê ăn Tết, Trịnh Mậu Nhiên cũng cùng. Vợ chồng Ngọc Khê đợi Trịnh Mậu Nhiên từ thành phố G về mới khởi hành muộn hơn, còn vợ chồng Ngọc Thanh và Ngọc Chi .
Về quê ăn Tết xong mùng Một là ngay, vì các buổi tiếp khách ở thủ đô còn nhiều hơn.
Rung Rung món đồ chơi đèn băng thì chịu : "Con , con ."
Ngọc Khê con trai cả đang khoanh tay phồng má giận dỗi, véo nhẹ cái má bánh bao mũm mĩm, cảm giác thật thích tay: "Về nhà ngoại ông ngoại cũng đèn băng cho con."
Rung Rung tin: "Thật ạ?"
"Tất nhiên là thật, lừa con bao giờ ?"
Rung Rung giơ bàn tay nhỏ , đếm từng ngón một: "Mẹ từng lừa con là ăn cơm thừa sẽ mọc mụn ruồi, mà con mọc . Mẹ lừa con bảo ngủ sớm sẽ cao , thế mà con vẫn là đứa cao nhất đấy thôi."
Ngọc Khê cạn lời: "Khéo cho con nhớ hết thế đấy."
Rung Rung ngẩng đầu lên: "Còn nhiều lắm ạ, con chẳng tin nữa."
Ngọc Khê thở hắt : "Mẹ sai , từ nay về lừa Rung Rung nữa, hứa đấy."
Rung Rung hỏi : "Thế ông ngoại đèn băng thật ạ?"
Ngọc Khê: "....... Thật."
Niên Quân Mân liếc gương mặt nghiêm trang của vợ, cứ như bảo " dối" là cô . Lại con trai ngốc nghếch tin sái cổ, chẳng lúc nãy thằng bé tin ? Trẻ con đúng là dễ lừa thật!
Ngọc Khê dỗ dành Rung Rung xong thì đưa hai nhóc ngủ. Nhìn đồng hồ thấy bố chắc ngủ, cô vội gọi điện báo chuyện đèn băng.
Lữ Mãn ha ha: "Cả ngày mai bố sẽ xong ngay, nhất định để con thất tín với cháu."
Ngọc Khê: "Con cảm ơn bố."
"Cảm ơn gì chứ, bố đang lo mấy đứa về gì chơi đây, đèn băng đấy!"
________________________________________
Sáng hôm , Trịnh Mậu Nhiên về tới nhà. Sau khi nghỉ ngơi một lát, cả nhà bắt chuyến bay buổi trưa về quê.
Lần cần Lữ Mãn đón nữa, trợ lý Nhiễm sắp xếp thứ thỏa.
Nhà ở quê là nhà mới xây, giống kiểu nhà hai tầng của hàng xóm xung quanh mà là một căn tứ hợp viện bản giản lược, tất cả đều lắp hệ thống sưởi sàn, trong phòng cực kỳ ấm áp.
Trong sân, Lữ Mãn dắt theo hai con trai khá nhiều đèn băng. Vì điêu khắc nên phần lớn đều là những khối băng hình vuông đục rỗng ở giữa.