Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 788: Người biến mất
Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:43:00
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Năm nay ông nội Lữ về quê ăn Tết, nhờ niềm an ủi tinh thần, thường xuyên giúp cô út Lữ kiểm tra vườn trái cây nên sức khỏe của ông ngược càng thêm cứng cáp.
Gia đình Ngọc Khê đến sân, ùa đón. Bé Nóng Nóng trượt khỏi vòng tay : "Mẹ lừa con, là đèn băng, đèn băng kìa!"
Bé Sáng Sáng cũng đòi bố bế nữa. Cặp sinh đôi nhà Ngọc Thanh ngoan, vội vàng ngăn hai đứa cho chạm vì sợ lạnh.
Cả đoàn bước nhà, nóng phả mặt. Không cần dép lê, dẫm lên gạch men thấy nhiệt độ tầm 40 độ, ấm áp vô cùng.
Lữ Mãn : "Bố cho đốt lò từ sáng sớm , đừng đó nữa, mau xuống ."
Trịnh Mậu Nhiên xua tay: " mệt , đưa phòng ngủ , nghỉ ngơi , tối đến giờ ăn thì gọi sớm một chút."
Đối với ông nhạc , lòng Lữ Mãn phức tạp vô cùng. Vợ ông vẫn giữ thái độ dửng dưng thèm đếm xỉa, nhưng cũng ngăn cản nữa: "Được, , lối ạ."
Đợi Lữ Mãn , phòng khách trò chuyện rôm rả.
Đặc biệt là cô út Lữ, bà đang nhiệt tình giới thiệu đĩa dâu tây bàn: "Mọi đừng mải chuyện, mau nếm thử . Đây là giống mới, em trồng nhiều, hái về hết cả . Không dùng một chút t.h.u.ố.c trừ sâu phân bón hóa học nào , cứ yên tâm mà ăn."
Ngọc Khê qua: "Trông nhỏ hơn dâu ngoài chợ một chút nhỉ."
Cô út Lữ lườm một cái: "Sao lấy hàng ngoài chợ so với dâu của cô? Cô là dùng bất kỳ hóa chất nào cả. Tuy nhỏ nhưng vị ngon, dâu ngoài chợ to thì to thật nhưng mọng nước quá đà, chẳng còn chút vị dâu nào nữa. Nếm thử hãy ."
Ngọc Khê đưa một quả miệng, nước dâu đậm đà, vị ngọt lịm thơm nồng nàn lan tỏa, mắt cô lập tức sáng lên: "Đã mấy năm cháu mới ăn dâu tây ngon thế ."
Cô út Lữ hứ một tiếng: "Giờ thì ngon chứ gì!"
Ngọc Khê nịnh: "Cô út, cô bảo hái về hết , là bao nhiêu ạ? Chia cho cháu một ít ."
Cô út Lữ đáp: "Cháu đem tặng thì khỏi nghĩ . Năm nay cô trồng nhiều, tổng cộng hai thùng, kịch kim là chia cho mỗi hai hộp nếm thử thôi."
Ngọc Khê ăn thêm một quả: "Giống đấy, sang năm cô thể trồng nhiều thêm một chút."
Cô út Lữ thở dài: "Nhìn là cháu chẳng hiểu gì . Giống đắt, khó bảo quản, chỉ thể tiêu thụ tại địa phương. Vùng Tây Bắc cháu còn lạ gì nữa, thật sự nỡ bỏ mười mấy, hai mươi đồng để mua một cân dâu tây . Cô mà trồng quy mô lớn là lỗ c.h.ế.t mất."
Ngọc Khê cảm thấy cô út ngày càng tố chất của một gian thương: "Dừng , cô út, hai chúng cứ thẳng thắn với . Chẳng cô theo hướng sản phẩm sạch bán giá cao, nhưng gánh chi phí vận chuyển bằng máy bay ?"
Cô út Lữ nghẹn lời, cả nhà đều rộ lên. Ngọc Chi lớn nhất: "Cô út, cháu bảo mà, cái bài của cô chỉ đối phó với trai cháu thôi."
Cô út Lữ lườm thằng cháu nhỏ một cái: "Được, , nhà các đều tinh ranh cả."
Ngọc Khê tủm tỉm: "Chỗ dâu tây quý ở chỗ ô nhiễm, vị ngon, thuộc hàng cao cấp, mang biếu hợp. Cô út, sang năm cô trồng nhiều thêm một chút ."
Cô út Lữ cũng vòng vo nữa: "Cô ăn nhỏ, gánh nổi phí vận."
Ngọc Khê : "Để cháu gánh."
Vừa , quà Tết năm tới sẵn , mang biếu mặt mũi thiết thực, thể hiện tâm ý bao!
Theo đà phát triển, trái cây bây giờ ngày càng mất hương vị tự nhiên. Để tăng sản lượng, dùng đủ loại phân bón hóa học tiếc tiền, ăn ngon cho sức khỏe. Đối với những càng tiền, họ càng bắt đầu theo đuổi thực phẩm t.h.u.ố.c trừ sâu, ô nhiễm.
Cả gia đình trò chuyện, thời gian trôi qua nhanh, chẳng mấy chốc trời tối. Về quê thì đương nhiên hải sản là chính, riêng tôm mấy loại. Tết ở quê năm nay đặc biệt náo nhiệt, nhân khí bừng bừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-788-nguoi-bien-mat.html.]
Sau mồng ba Tết, vợ chồng Ngọc Khê đưa con cái về Thủ đô. Vừa bắt đầu việc tiếp khách liên miên, những bữa tiệc ê hề sơn hào hải vị là nôn, ngược họ chỉ thèm cháo trắng dưa muối. Uống cháo liên tục mấy ngày mới thanh lọc ruột gan.
Ước chừng năm nay là một năm thuận lợi. Năm mới khai xuân, công ty điện ảnh và truyền hình vốn dĩ từng xảy chuyện gì, đầu tiên lên trang đầu của các báo. Một tin chấn động đầu năm, đôi cánh vốn nâng niu gìn giữ bấy lâu nay bỗng chốc vấy bẩn.
Các đơn vị truyền thông lớn lập tức phấn chấn hẳn lên.
Ngọc Khê sa sầm mặt mũi chỉ tiêu đề tin tức: " giải thích gì hết, chỉ , chuyện là thật !"
Sắc mặt Hoàng Lượng cũng xanh mét. Vừa đầu năm giáng cho một gậy, vốn dĩ công ty đắc tội với một bên truyền thông nên ngôn từ của họ chẳng hề nể nang chút nào. Lần ảnh hưởng đến công ty vô cùng tồi tệ.
Người quản lý của Bộ Hân Hân hận thể ngất xỉu ngay lập tức, chỉ tiếc là thể, giọng run rẩy: "Là... là thật ạ."
Ngọc Khê hít sâu vài cho xuôi ngực: "Cô ? Xảy chuyện lớn thế , cô đến công ty?"
Người quản lý nuốt nước bọt: "... cũng liên lạc , gọi điện ai máy."
Ngọc Khê trong giận dữ. Bao nhiêu năm nay, cô cứ ngỡ thể đối mặt với chuyện mà đổi sắc, kết quả là đ.á.n.h giá cao bản . Chưa đến việc vốn dĩ cô cực kỳ ghét kẻ thứ ba, điều quan trọng nhất là tin tức của một Bộ Hân Hân ảnh hưởng đến bộ hình ảnh của công ty, đặc biệt là các diễn viên nữ. "Một quan cả họ nhờ, một dại cả họ mang ", bao nhiêu tâm huyết bao năm qua vì một mà hủy hoại sạch sành sanh.
Hoàng Lượng nghiến răng: "Đây là trốn ? Lúc định gì mà nghĩ đến hậu quả?"
Ngọc Khê xoa trán: "Tuy bây giờ thì muộn màng, nhưng thực sự hối hận. Đáng lẽ khi thấy hợp đồng của Giang Ảnh, nên soạn bộ hợp đồng của theo mẫu đó mới . Việc ai nấy chịu, như sẽ liên lụy đến công ty và các diễn viên khác."
Hoàng Lượng thở dài: "Bộ phận quan hệ công chúng đối phó , nhưng Bộ Hân Hân ở đây, tin tức của chúng đều lấy từ báo chí, trận khó đ.á.n.h đây!"
"Phải tìm . Không thông tin chính xác, chẳng lẽ cứ đợi truyền thông phanh phui vả mặt ? Vốn dĩ đạo diễn Tề định chọn Bộ Hân Hân đóng vai nữ chính, giờ thì ."
Càng nghĩ, Ngọc Khê càng thấy đau dày!
Hoàng Lượng cúi đầu: "Lỗi tại quản lý , chịu trách nhiệm chính."
Ngọc Khê xua tay: "Không việc của , quản thế nào cũng quản nổi chuyện riêng tư của ."
Người quản lý của Bộ Hân Hân run rẩy một cái, trong đầu chỉ một ý nghĩ: Nếu xử lý thỏa, Bộ Hân Hân coi như xong đời. Không đúng, dù xử lý thỏa thì cô cũng xong , mang danh kẻ thứ ba, còn lộ ảnh vụng trộm, danh tiếng coi như mất sạch.
Ngọc Khê liếc qua tờ báo một nữa. Những gì đó ước chừng là thật, mà cũng chẳng giả . Trước Tết cô từng thấy, lúc đó lẽ nên tiến lên hỏi cho lẽ mới . Không đúng, hỏi thì chuyện vỡ lở vẫn cứ vỡ lở thôi. Những tấm ảnh báo rõ ràng là mặc quần áo mùa thu, chứng tỏ nhắm từ lâu .
Giờ thì tin tức tràn lan, phía bên một chút tin tức cũng để rò rỉ, rõ ràng là do bà vợ cả tay. Nói thật, chuyện khó giải quyết đây!
Ngọc Khê thấy quản lý của Bộ Hân Hân là thấy nhức đầu: "Còn đó gì, mau tìm Bộ Hân Hân ."
Quản lý vội vã: "Vâng, ạ."
Hoàng Lượng gọi với theo quản lý đang mở cửa: "Cậu nghĩ cho kỹ xem Bộ Hân Hân thể , đừng tìm như ruồi đầu."
Tim quản lý run rẩy: "Dạ, ."
Sau khi đó khỏi, cơn giận của Hoàng Lượng cũng dịu bớt phần nào: " cảm thấy, Bộ Hân Hân là loại như ."