Vào trong phòng, Lôi Âm nhỏ: "Cậu hai của đoán tớ là ai đấy. Cậu định thế nào, cứ giấu mãi ?"
Ngọc Khê liếc hai đang dậm chân ngoài sân: "Lần tớ đến là để ngửa bài đấy, sớm muộn gì cũng thôi."
Lôi Âm gật đầu: "Thế thì nhận . Tớ thấy nhà hai khá , nhất là mợ hai ."
Ngọc Khê đợi một lúc, thấy hai ngoài sân vẫn , liền mở cửa : "Cái đó... thực cháu còn chuyện ạ."
Chu Đại Nữu dậm chân, khẽ với chồng: "Vào , lo lắng cũng vô ích, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, thôi!"
Chu Đại Nữu bước : "Chắc để hai đứa đợi lâu ."
Ngọc Khê hiệu cho hai xuống mới lên tiếng: "Cháu xin chính thức giới thiệu , cháu tên là Lữ Ngọc Khê, cha là Lữ Mãn, đẻ là Hà Giai Lệ."
Hà Giai Quang vốn là tinh đời, xong liền hiểu , tâm trạng phức tạp vô cùng: "Cháu nhận tụi ?"
Ngọc Khê gật đầu: "Vâng, cháu từng trò chuyện với mợ hai nên sơ qua về gia đình mợ. Sau gặp , tướng mạo của là cháu nhận ngay."
Hà Giai Quang thấy lòng ngổn ngang. Anh cứ tưởng đủ bình tĩnh , ngờ cô bé mới là điềm tĩnh nhất, đúng là việc lớn.
Chu Đại Nữu bấy giờ mới phản ứng kịp: "Chỉ dựa tướng mạo mà đoán ?"
Ngọc Khê thể là "kiếp cháu hai " , chỉ đành gật đầu: "Không chỉ tướng mạo mà còn cả cái tên nữa ạ, đều chữ 'Giai'."
Hà Giai Quang chằm chằm Lôi Âm, thấy phản ứng của cô nàng thản nhiên, cao giọng hỏi: "Vậy nên, cháu gặp cháu, và cũng Lôi Âm là ai ?"
Ngọc Khê mỉm : "Vâng, cháu gặp . Lôi Âm cũng cháu là ai."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-79-bao-mat.html.]
Lôi Âm tiếp lời: "Cháu đều hết ạ. Cháu chào chú."
Hà Giai Quang gọi mà thấy sợ hãi xen lẫn vui mừng. Anh bố kể là mỗi họ đến nhà họ Lôi, Lôi Âm bao giờ cho họ sắc mặt , mà giờ gọi là chú. À , đó trọng điểm, trọng điểm là: "Hai con cháu nhận ?"
Ngọc Khê hỏi ngược : "Cậu nghĩ ạ?"
Hà Giai Quang hiểu ngay, chắc chắn là nhận . Nhìn Ngọc Khê, an ủi thế nào. Mẹ ruột nhận con gái , cũng thấy ngượng khi xưng là .
Căn phòng chìm im lặng. Ngọc Khê chớp mắt: "Cháu sống . Tất nhiên, cháu hy vọng hai thể giữ bí mật chuyện cháu nhận với hai , hai, mợ hai."
Ngọc Khê gọi thuận miệng, ngược Chu Đại Nữu và Hà Giai Quang thấy ngại. Hà Giai Quang : "Tụi hổ thẹn với cách gọi quá. Đứa trẻ , là tụi ."
Ngọc Khê xua tay: "Không liên quan đến hai ạ. Chuyện nào chuyện nấy, cháu khả năng phân biệt đúng sai. Ai chân thành với cháu thì cháu nhận, ai chân thành thì cưỡng cầu . Cháu nghĩ thoáng , hai cũng đừng trăn trở nữa."
Chu Đại Nữu vỗ bàn một cái "bộp": "Đứa trẻ , hợp tính ! Nói năng sòng phẳng thế thì dù cháu chê hai tụi , tụi cũng nhận. Có đứa cháu gái ưu tú thế , tụi mừng còn kịp chứ!"
Ngọc Khê : "Vẫn là mợ hai sảng khoái ạ. Cậu hai, cũng đừng suy nghĩ nhiều nữa. Cháu sống thật mà, cháu kế, bà đối xử với cháu , coi cháu như con ruột ."
Hà Giai Quang ngẩn : "Bố cháu tái hôn ?"
"Vâng, tái hôn ạ. Mẹ cháu thương cháu lắm, cháu thiếu thốn tình mẫu t.ử , thật đấy."
Hà Giai Quang cảm thán khôn nguôi, nhận đứa trẻ thực sự coi Hà Giai Lệ là nữa nên mới hề đau lòng. Anh cũng thấy mừng vì một phụ nữ cho con bé: "Đối xử với cháu là ."