Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 791: Biến mất

Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:43:03
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hoàng Lượng hạ thấp giọng, cảm thấy chuyện thật tréo ngoe: "Bộ Hân Hân m.a.n.g t.h.a.i , hơn hai tháng."

Ngọc Khê: "....... Mang t.h.a.i ?"

"Vâng, đứa bé . Bộ Hân Hân chuyển phòng bệnh, nhưng cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thật ."

Ngọc Khê hít một thật sâu, đúng là sóng gió qua sóng gió khác tới: "Vệ sĩ sắp đến nơi , lát nữa sẽ qua đó, trông chừng cô giúp ."

Hoàng Lượng Bộ Hân Hân vẫn tỉnh giường bệnh. Cô nàng sự nghiệp quả thực , nhưng đường tình duyên đúng là quá lận đận, kiếp nợ Ôn Hải Dương cái gì mà kiếp hại thê t.h.ả.m như .

Ngọc Khê cúp máy, lượt gọi điện cho quản lý và bộ phận quan hệ công chúng của Bộ Hân Hân. Bây giờ tin tức tràn lan, họ thể bắt đầu hành động. Cuối cùng, cô liên lạc với Liên Bác và mấy đơn vị truyền thông mà cô đầu tư, bảo họ cần thêm mắm dặm muối, cứ đưa tin đúng sự thật là , như mới sức thuyết phục cao.

Sau đó cô đầu xe, siêu thị mua đồ dùng cá nhân và ít hoa quả cho Bộ Hân Hân mới bệnh viện.

Trên đường , điện thoại cô ngừng reo, đều là trong giới gọi đến hỏi thăm tình hình. Đến bệnh viện, Ngọc Khê cảm thấy mệt rã rời.

Đám phóng viên chặn bên ngoài. Vào đến phòng bệnh, Bộ Hân Hân tỉnh, Hoàng Lượng đón lấy túi hoa quả: "Cô tỉnh dậy cứ thẫn thờ như , động đậy gì cả."

Ngọc Khê xuống ghế sofa: "Anh về công ty , một đống việc đang chờ xử lý đấy."

Hoàng Lượng gật đầu, dù cũng là đàn ông, những chuyện tiện bằng bà chủ: "Vâng, ."

Đợi Hoàng Lượng , trong phòng chỉ còn cô và Bộ Hân Hân, Ngọc Khê mới lên tiếng: "Em m.a.n.g t.h.a.i từ sớm ?"

Bộ Hân Hân ngẩng đầu, nở một nụ yếu ớt: "Vâng, Tết em , lúc đó còn mơ mộng về chuyện kết hôn, tiếc là tất cả chỉ là ảo tưởng. May mà em cho ."

Ngọc Khê hiểu ý cô, Ôn Hải Dương sự tồn tại của đứa trẻ. Cô nhíu mày hỏi: "Em giữ đứa bé ?"

Bộ Hân Hân xoa bụng: "Đứa trẻ là niềm mong đợi của em. Em bỏ nó là lựa chọn nhất, nhưng em nỡ, thực sự nỡ."

Ngọc Khê khuyên giải thế nào. Về lý trí, cô nên khuyên Bộ Hân Hân bỏ đứa bé, vì cuộc đời cô mới chỉ bắt đầu. Cô rửa sạch hàm oan, mượn sức nóng hiện tại, cô thể tiến lên vị trí cao hơn. Theo thời gian, quá khứ sẽ lãng quên, cô thể bắt đầu cuộc sống mới, lấy chồng sinh con.

một khi sinh đứa trẻ , quá khứ của cô sẽ thỉnh thoảng đào . Hiện tại cô là hại nên thương cảm, nhưng lâu dần, những suy đoán ác ý sẽ ập tới. Sự hiện diện của đứa trẻ sẽ khiến mối quan hệ giữa cô và Ôn Hải Dương vốn khó khăn lắm mới cắt đứt tiếp tục đời bàn tán.

Phòng bệnh chìm im lặng, Bộ Hân Hân dường như cũng đang cân nhắc về tương lai, đôi mày thỉnh thoảng nhíu chặt.

Khoảng nửa giờ , Bộ Hân Hân đột nhiên hỏi: "Chị Lữ, nếu em rút khỏi giới giải trí thì ?"

Ngọc Khê hỏi : "Em nghĩ kỹ ? Nhất định sinh con ?"

Bộ Hân Hân vuốt bụng, như thể đứa bé đang truyền sức mạnh cho cô: "Thực lúc định nhảy lầu, em nghĩ nếu sảy t.h.a.i thì đó là ý trời, nhưng đứa bé vẫn bình an, chứng tỏ nó duyên với em. Cả đời , một tình cảm là đủ , nó bầu bạn cũng . Rời khỏi giới giải trí, con sẽ sống ống kính truyền thông, những ác ý lớn đến cũng chạm tới con."

Ngọc Khê khách quan nhận xét: "Em nghĩ tới việc đứa trẻ họ Ôn ? Cho dù em bảo vệ con tổn thương, nhưng nhà họ Ôn phát hiện , họ đòi nhận cháu thì em lấy gì để đối kháng với họ?"

Ánh mắt Bộ Hân Hân thoáng hiện vẻ châm biếm: "Thực lời của vợ Ôn Hải Dương sai, chúng em thì vẻ săn đón, nhưng trong mắt họ cũng chỉ là 'xướng ca vô loài' mà thôi. Trước đây em chỉ là thừa nhận, tự phớt lờ những ánh mắt khinh miệt của các bà vợ thượng lưu. Em tích góp một khoản tiền, em việc khác, phơi truyền thông nữa."

Thấy Bộ Hân Hân hạ quyết tâm, Ngọc Khê cảm thấy tiếc nuối vì cô gái thực sự thiên phú , nhưng tính tình quá cứng cỏi, cú sốc lẽ là quá lớn: "Tình nghĩa bao nhiêu năm qua, em giải ước lúc nào cũng , công ty sẽ khó em."

Mắt Bộ Hân Hân đỏ hoe: "Cảm ơn chị, thực sự cảm ơn chị giúp đỡ em bấy lâu nay."

Ngọc Khê ở bệnh viện thêm một lúc, đồng hồ bảo: "Em cứ tịnh dưỡng cho , đợi em xuất viện chúng sẽ bàn tiếp."

"Vâng ạ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-791-bien-mat.html.]

________________________________________

Ngọc Khê rời khỏi bệnh viện, nhờ đeo khẩu trang và ngụy trang khéo léo nên cô thuận lợi tránh đám phóng viên.

Về đến công ty, Hoàng Lượng xử lý thỏa chuyện của Bộ Hân Hân. Ngọc Khê tiết lộ dự định của Bộ Hân Hân để sự chuẩn .

Đến giờ tan , Ngọc Khê thở phào một , ngày hôm nay thực sự mệt phờ .

Về đến nhà, Diêu Trừng quan tâm hỏi: "Bộ Hân Hân thực sự định nhảy lầu ?"

Ngọc Khê cởi áo khoác: "Không , cô chỉ phục dựng sự thật, đòi công bằng cho thôi."

Diêu Trừng thở phào, cô thường xuyên đến công ty nên quý Bộ Hân Hân, bùi ngùi vì cô gặp .

Ngọc Khê bàn thêm, quần áo để nghỉ ngơi.

Sáng hôm , hướng gió của tin tức đổi. Bộ Hân Hân minh oan triệt để, lấy ít nước mắt của công chúng, mạng còn xuất hiện hàng loạt bài chỉ trích Ôn Hải Dương. Sự náo nhiệt báo chí và mạng xã hội kéo dài hơn nửa tháng mới lắng xuống.

Trong nửa tháng đó, Bộ Hân Hân và công ty hòa bình giải ước, các tài nguyên của cô phân bổ . Cô cũng bán sạch nhà cửa và xe cộ đây.

Đến khi Ngọc Khê tin tức về Bộ Hân Hân thì là một tháng . Hóa tìm đến quê của Bộ Hân Hân, nhưng bố bán sạch nhà cửa ở quê, cả gia đình biến mất dấu vết. Bộ Hân Hân biến mất khỏi công chúng.

Hoàng Lượng và Ngọc Khê từng thảo luận xem cô thể , nhưng cuối cùng cũng chẳng đoán , chuyện đành gác .

________________________________________

Tháng Tư, những nhành liễu bắt đầu đ.â.m chồi nảy lộc, vận hạn của công ty Ngọc Khê cuối cùng cũng qua . Từ đầu năm đến giờ nghỉ ngày nào, cô tự cho nghỉ ba ngày.

Chỉ tiếc là Niên Quân Mân nhà, đang bay khắp nơi công tác.

Ngọc Khê nghỉ ở nhà, Diệu Diệu cũng mẫu giáo: "Mẹ ơi, con mua quà sinh nhật cho Phương Huyên, cùng con ?"

Ngọc Khê buông cuốn sách xuống, lịch: "Xem bận đến nỗi quên khuấy mất. Chờ một chút, quần áo ."

Diệu Diệu: "Dạ."

Ngọc Khê về phòng bộ đồ thể thao thoải mái, dắt con gái lén chuồn để tránh hai em trai quấy rầy. Lên xe, cô hỏi: "Con nghĩ xem mua gì ?"

Diệu Diệu gật đầu: "Nghĩ xong ạ, Phương Huyên thích mô hình, con định mua tranh ghép mô hình."

Ngọc Khê ngẫm nghĩ xem năm nay nên tặng Phương Huyên món gì. Nhiều con trẻ quá cũng khổ, năm nào cũng chuẩn quà, dường như món gì cần tặng cũng tặng hết . Suy nghĩ một lát, cô bảo: "Mẹ tặng máy học tập nhé!"

Diệu Diệu nhắc: "Mẹ ơi, Phương Huyên một cái ."

Ngọc Khê nghĩ tiếp: "Vậy đổi món khác, tặng máy nhạc MP3 , thấy dạo nhiều mua lắm, nhạc tiện."

Mắt Diệu Diệu sáng lên: "Con cái đó, con ! Mẹ ơi, con cũng một cái."

Ngọc Khê búng nhẹ trán con gái: "Con thì , con còn nhỏ quá, tính tự chủ ."

Diệu Diệu cảm thấy mang theo MP3 ngầu, cô bé sờ chiếc túi đeo chéo của , thầm nghĩ sẽ tự dùng tiền tiết kiệm để mua.

 

Loading...