Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 794: Giống ai
Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:43:06
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngọc Khê hiểu, cô cũng hỏi giá nữa, dù chắc chắn là chẳng rẻ chút nào: "Lát nữa đưa con em ngoài dạo nhé, xem mấy cảnh điểm ở đây thế nào."
Niên Quân Mân hộ tống vợ xuống lầu: "Cứ bộ quần áo khác, tắm rửa cái tính."
Ngọc Khê xuống lầu gọi lũ trẻ đang mải mê trong sân . Cả nhà tắm rửa sạch sẽ, đồ thoải mái mới cửa.
Nơi nhân viên việc, tuy mở cửa chính thức nhưng công trình thiện thì cần bảo trì, lượng nhân viên cũng ít.
Đội ngũ thiết kế mà Niên Quân Mân thuê khai thác bộ rừng trúc, cả cáp treo để ngắm cảnh khu phong cảnh. Núi thì Ngọc Khê định leo, chỉ loanh quanh gần đó, qua cầu tre là tới vườn trái cây.
Niên Quân Mân giới thiệu: "Mảnh vườn thầu hết, trồng khá nhiều giống cây, thuê chuyên nghiệp chăm sóc. Đợi đến tháng Mười mở cửa, vườn trái cây sẽ nhộn nhịp lắm đây."
Ngọc Khê trái cây cành mà thèm thuồng, tiếc là chín. Liếc thấy lũ trẻ đang đùa nghịch hăng say, cô bảo Niên Quân Mân: "Sắp khai thác , phim quảng cáo xong ?"
"Vẫn ."
Ngọc Khê gợi ý: "Có cần đại diện ? Để tăng thêm sức ảnh hưởng ."
Niên Quân Mân bật : "Em , em dùng ai nào?"
Ngọc Khê tính toán: "Chẳng ai hợp hơn Niên Canh Tâm , vốn dĩ là nhà. Diêu Trừng cũng từng lộ diện công chúng, hai vợ chồng cùng tham gia, tuyên truyền theo kiểu gia đình sẽ hơn là cá nhân."
Niên Quân Mân suy nghĩ một lát: "Lấy chủ đề gia đình thì vợ chồng chú đúng là phù hợp."
Ngọc Khê đồng hồ, sang chiều: "Chúng về thôi."
Niên Quân Mân gọi lớn: "Diệu Diệu, đưa hai em về đây con, chúng về thôi."
Cô bé chơi đến phát cuồng, tay hái ít hoa, dắt hai em chạy về: "Bố ơi, bố kết cho con cái vòng hoa !"
Niên Quân Mân nhận lấy hoa từ tay con gái: "Con bé hái rõ lắm. Được , bố kết cho con."
Khi về đến chỗ ở, Diệu Diệu đội vòng hoa đầu xinh xắn.
Ngọc Khê nhà hỏi: "Cơm nước thì tính ?"
Niên Quân Mân thấy bốn giờ: "Lát nữa bộ phận thu mua của căng tin sẽ qua, họ mua đồ mỗi chiều để dùng cho ngày hôm ."
Ngọc Khê rửa tay, chuẩn sắp xếp quần áo: "Đều mua từ làng núi ạ?"
"Không, mua từ chợ huyện cho đầy đủ và tiện lợi."
Ngọc Khê nhớ lúc làng thấy gà đen: "Lát nữa tự xuống làng mua . Em thấy gà đen với gà bộ, chắc chắn ngon hơn gà công nghiệp ở chợ, còn cho sức khỏe."
Niên Quân Mân đưa móc treo áo cho vợ: "Em sợ mệt ?"
Ngọc Khê : "Không mệt, em thấy trong đang tràn đầy năng lượng đây."
"Em mệt là ."
Sắp xếp xong quần áo thì bên thu mua cũng tới. Ngọc Khê chỉ giữ gia vị, gạo mì, rau củ và một miếng thịt bò, những thứ khác cô lấy.
Ba đứa trẻ tin xuống núi cũng đòi theo.
Ngôi làng ngay chân núi, theo con đường khai thác chỉ mất mười phút là tới. Làng bên bờ sông nhỏ, năm giờ chiều nhà thổi cơm tối, đang giặt giũ bên sông.
Dưới sông cũng ít trẻ con, đứa thì mò ốc, đứa thì bắt cá tôm.
Nóng Nóng và Thước Thước là con trai, bẩm sinh thích nghịch ngợm. Hai vợ chồng Ngọc Khê mỗi bế một đứa mới "trấn áp" nổi. Chỉ con gái là ngoan, đội vòng hoa theo chứ đòi xuống sông.
Ngọc Khê nhận xét: "Người trong làng cũng đông nhỉ!"
Niên Quân Mân giải thích: "Trên núi công trình, sắp khai thác du lịch, dân mấy làng lân cận thuê xa đều trở về, cả đàn ông lẫn phụ nữ, nên đương nhiên là nhộn nhịp ."
Nhóm của Ngọc Khê cùng trợ lý, mặc trang phục dân tộc nên cực kỳ nổi bật khi làng. Ngôi làng vốn hẻo lánh, nếu dự án khai thác thì chẳng ai thèm đến.
Lũ trẻ nhỏ sợ lạ nên đều trốn trong nhà. Ngọc Khê nhanh chóng tìm một nhà nuôi gà đen. Trong sân họ đang chuẩn nấu cơm, chủ nhà tiếng phổ thông mấy, nhờ trợ lý của Niên Quân Mân ở đây lâu ngày học một ít tiếng bản địa để giao tiếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-794-giong-ai.html.]
Mua xong gà đen và mấy miếng thịt lợn gác bếp, khi , Ngọc Khê dừng chân cửa một ngôi nhà khác.
Trong sân, một phụ nữ đang cõng đứa nhỏ lưng, mặt là một bé tầm mười tuổi đang đổ xô nước chậu lớn. Trong xô đầy tôm sông bắt , con nào con nấy khá to.
đó lý do khiến Ngọc Khê dừng . Cô sững là vì thấy phụ nữ đang dùng tiếng phổ thông để chuyện với bé.
Nhóm Ngọc Khê lâu khiến trong sân nhận và tỏ vẻ căng thẳng. Người phụ nữ dậy hỏi: "Có chuyện gì ạ?"
Ngọc Khê mỉm : "Chị là Hán ?"
Người phụ nữ "A" một tiếng, đôi mắt cong lên: "Vâng đúng !"
Ngọc Khê chỉ xô nước: " thể mua ít tôm sông ?"
Mắt phụ nữ sáng lên: "Tất nhiên là , con trai bắt nhiều lắm, các vị lấy hết ?"
Ngọc Khê gật đầu: "Lấy hết, chị bán thế nào?"
"Năm đồng một cân, chỗ các vị cứ đưa hai mươi đồng là ."
Ngọc Khê chỉ cái xô: "Bán luôn cả xô cho chúng chứ?"
"Hai mươi lăm đồng."
Thỏa thuận xong xuôi, bé trút tôm xô đưa qua, ánh mắt kìm cứ chằm chằm chiếc xe đồ chơi trong tay Thước Thước.
Thước Thước nhạy cảm, liền : "Gửi tặng ."
Cậu bé đỏ mặt, giấu hai tay lưng: "Không... lấy ."
Thước Thước chớp mắt: "Em nhiều lắm, cái tặng ."
Cậu nhóc kiên trì đưa tay , bé thì trốn lưng . Người phụ nữ tiền trong tay, c.ắ.n môi đưa trả tiền : "Chỗ tiền lấy ạ!"
Tay bà nhận lấy chiếc xe đồ chơi.
Ngọc Khê nhận tiền: " một vòng chỉ thấy mỗi chị tiếng phổ thông, cũng là cái duyên. Tiền chị cứ giữ lấy, xe đồ chơi là món quà gặp mặt cho cháu, mong chị đừng chê."
Người phụ nữ siết chặt tờ tiền, cuối cùng trả nữa vì gia đình thực sự đang cần tiền: "Cảm ơn chị."
Ngọc Khê : "Nếu tôm sông, chị cứ mang lên núi nhé, bao nhiêu chúng cũng lấy hết."
Mắt phụ nữ sáng rực: "Vâng, ạ!"
Ngọc Khê gật đầu, đồ mua đủ nên chuẩn về.
Ra khỏi làng, những giặt đồ bên sông đều về nhà. Từ xa một chiếc xe tới, khi gần, Ngọc Khê thấy Viên Viện đang vẫy tay.
Xe dừng , Viên Viện cái xô trong tay Ngọc Khê : "Tối nay đừng nấu cơm nữa, chúng tớ mời khách."
Ngọc Khê từ chối: "Ngày là đám cưới , bao nhiêu việc lo, bọn tớ qua đó , lòng của bọn tớ nhận nhé."
Vị hôn phu của Viên Viện cũng xuống xe, khéo léo hơn, : "Thế , chúng em ở phụ giúp một tay, kiểu gì cũng ăn cùng một bữa cơm chứ."
Ngọc Khê hiểu , lòng thì bữa cơm nhất định ăn, chủ yếu là để thắt chặt tình cảm. Ngọc Khê cũng thực sự ngoài nữa, liền : "Vậy thì mấy món cơm gia đình thôi."
Viên Viện hớn hở: "Được chứ, tay nghề của tớ cũng cừ lắm đấy, lát nữa nếm thử xem."
Ngọc Khê: "Được."
Lũ trẻ leo lên xe, trợ lý lái xe đưa bọn nhỏ về . Nhóm Ngọc Khê thong thả bộ về . Chợt phía tiếng gọi, Ngọc Khê thấy bé lúc nãy đang xách một con cá: "Đây là cá ướp sẵn, em bảo mang qua cho các vị ạ."
Ngọc Khê nhận lấy, định rút tiền thì bé chạy mất, đây là quà cảm ơn đặc biệt.
Niên Quân Mân đỡ lấy con cá từ tay vợ: "Lúc nãy để ý, giờ thấy thằng bé trông cứ quen quen nhỉ, giống ai thế nhỉ?"