Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 796: Trọng nam khinh nữ
Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:43:08
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vợ chồng Ngọc Khê các con nô đùa, nắm tay cùng bước , ánh mắt trao đầy tình tứ. Đây chính là hạnh phúc của họ.
Lần nữa làng, thứ trở nên quen thuộc. Lần họ ghé nhà dân tộc thiểu nữa mà thẳng đến nhà bé hôm qua. Người Hán giao tiếp thuận tiện hơn, Ngọc Khê cũng xem cho kỹ xem bé đó rốt cuộc giống ai.
Gia đình ăn cơm xong. Ngồi ở cửa là một đàn ông ngoài bốn mươi, chân cẳng vẻ linh hoạt cho lắm. Ông tiếng phổ thông với giọng địa phương nặng: "Các vị việc gì ?"
Ngọc Khê đáp: "Hôm qua chúng ghé qua, nay mua ít rau ạ."
Người đàn ông chuyện ngày hôm qua nên thở phào, cất tiếng gọi bằng tiếng dân tộc. Ngọc Khê hiểu gì, phụ nữ trong nhà bước . Lần bà quấn khăn trùm đầu, đang bế một đứa trẻ, liền đưa con cho chồng: "Là các vị , mau ."
Ngọc Khê quan sát phụ nữ. Lần rõ ràng, thường con trai giống , bé quả thực giống bà . Nhìn kỹ một hồi, Ngọc Khê cuối cùng cũng nhận bà giống ai.
Người phụ nữ rót xong: "Đây là hái núi, nhà tự lấy, hương vị cũng tạm ."
Ngọc Khê bưng bát , thấy rõ cả những lá khá thô sơ nhưng mùi hương thanh, nhấp một ngụm: "Rất thanh mát."
Người phụ nữ mỉm , cảm thấy thứ đồ nhà mang đãi khách là : "Các vị đến mua tôm ? Thằng Sơn bắt , đợi một lát."
Ngọc Khê : "Chúng cũng mua ít rau xanh. Em thấy vườn nhà chị nhỏ, thể bán cho chúng một ít ?"
Người phụ nữ đương nhiên đồng ý: "Các vị loại nào để hái, cây lá còn đầy nước mưa, đừng để ướt hết quần áo các vị."
Ngọc Khê lấy khá nhiều. Rau nhà phong phú, mỗi thứ cô đều lấy một ít.
Chồng của phụ nữ hái rau. Ngọc Khê khựng , đàn ông ít nhất lớn hơn vợ đến mười tuổi, cách tuổi tác quá lớn. Tuy nhiên, thể thấy tình cảm hai .
Trong phòng bỗng chốc yên tĩnh , từ xa vọng tiếng lợn kêu. Người phụ nữ dậy: "Các vị từ thành phố đến chắc là thích lợn nuôi kiểu dân dã. Đối diện đang mổ lợn đấy, thể sang mua một ít. Lợn cho ăn ngũ cốc, hề dùng cám công nghiệp . , còn là lợn đen, thịt thơm lắm."
Ngọc Khê lợn đen ngon, lợn nuôi dân dã càng khỏi bàn. Niên Quân Mân dậy, để lũ trẻ thẳng sang nhà đối diện.
Chồng của phụ nữ xách rau , Ngọc Khê đưa hai mươi đồng, bà cảm thấy nhiều.
Ngọc Khê lảng sang chuyện khác: "Bên đối diện chắc đợi một lúc, chúng trò chuyện nhé?"
Người phụ nữ căng thẳng. Trong mắt bà , thành phố luôn cao quý, nhất là phụ nữ mặt, quần áo sạch , ngón tay thon dài trắng trẻo, chẳng bù cho bà , mấy năm mua áo mới, ngón tay thô và đen: "Trò... trò chuyện gì cơ ạ?"
Ngọc Khê: "Đừng căng thẳng, chỉ là tán gẫu thôi. Em tự giới thiệu nhé, em tên Lữ Ngọc Khê, còn chị?"
Người phụ nữ ngẩn : "Cô họ Lữ?"
Ngọc Khê gật đầu: "Vâng, giọng chị chắc chị cũng họ Lữ?"
Lữ Lai Đệ: "Ừ."
Sau đó còn lời nào nữa. Ngọc Khê chủ động hỏi: "Chị ơi, chị tên gì? Cùng họ cũng là cái duyên."
Lữ Lai Đệ mấp máy môi: "Lai Đệ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-796-trong-nam-khinh-nu.html.]
Ngọc Khê lạ gì cái tên . Nhà cô cũng một cô Chiêu Đệ, cái tên là đặt để cầu con trai. Hơn nữa, Lữ Lai Đệ bài xích việc nhắc đến chuyện nhà họ Lữ, Ngọc Khê hỏi cũng khó. Việc vội vàng nhận phong cách của cô; khi điều tra rõ ràng, hiểu đối phương là thế nào, cô sẽ mạo nhận họ hàng.
Lữ Lai Đệ họ Lữ, tướng mạo thì khả năng cao là con cháu nhà bác cả. Lữ Lai Đệ trông giống bác ba lúc còn trẻ. Cùng một dòng máu, chắc chắn sai .
Lần nhận là Triệu Tuyết tự tìm đến cửa, là chính cô tình cờ gặp .
Tuy nhiên, hiện tại Ngọc Khê cảm thấy mấy thiện cảm với nhà bác cả. Chỉ cái tên thôi thấy nhà đó quán triệt tư tưởng trọng nam khinh nữ cực kỳ triệt để, thực sự thể so với nhà ông ba. Dẫu bên ông ba cũng chút tư tưởng đó, nhưng ít nhất vẫn còn sự công bằng.
Niên Quân Mân , tay xách thịt lợn, chọn những phần ngon nhất. Trợ lý đ.á.n.h xe về đón, vì xách bộ chỗ thịt khá nặng.
Con trai lớn của nhà là thằng Sơn cũng về, tay xách cái xô. May là đang mùa hè, dù trời mưa cũng lạnh, thằng bé khỏe khoắn, chân trần mà chẳng thấy đau, chỉ bắt nhiều tôm mà còn cả cá diếc.
Ngọc Khê gần xem, con nào con nấy khá to, là cá tự nhiên , mỗi con nặng chừng nửa cân, Ngọc Khê mua hết sạch.
Trong lúc đợi xe, Ngọc Khê trò chuyện thêm với Lữ Lai Đệ một lát. Chỉ cần nhắc đến nhà họ Lữ, bà khá cởi mở, qua đó Ngọc Khê cũng hiểu thêm về cảnh gia đình bà.
Chồng Lữ Lai Đệ hồi nhỏ ngã gãy chân, đó thọt, ngoài ba mươi tuổi mới lấy vợ. Còn cưới hỏi thế nào thì bà kể. Vốn dĩ núi khai thác du lịch, mỗi nhà trong làng đều kiếm ít tiền, nhưng vì chồng bà chân cẳng yếu việc nặng nên cảnh gia đình vẫn mấy cải thiện.
Xe đến, Ngọc Khê ngôi nhà gác mái của Lữ Lai Đệ. Diện tích nhà bà hề nhỏ, khách du lịch đông lên thể cải tạo thành homestay. Bản là Hán, tiếng phổ thông lưu loát, đó đều là những lợi thế.
Tuy nhiên, Ngọc Khê cần điều tra kỹ lưỡng . Hiện tại qua thì nhân phẩm và quan điểm sống của Lữ Lai Đệ khá .
Trên đường về, Ngọc Khê kể tình hình cho chồng .
Niên Quân Mân: "Đây đúng là duyên phận, giữa biển mênh m.ô.n.g mà tình cờ gặp ."
" , duyên lớn thế nào mới gặp . tính theo tuổi tác, chắc bác cả qua đời ."
Cô nhớ ông nội từng ông và con trai lớn của bác cả bằng tuổi . Bảy mươi tuổi là một cái ngưỡng, vượt qua nhiều, nên cô hy vọng bác cả còn sống.
Việc điều tra giờ đây dễ dàng hơn nhiều. Có Lữ Lai Đệ đầu mối, cứ thế mà thôi, chỉ là để điều tra rõ ràng từng một thì cần chút thời gian.
Vợ chồng Ngọc Khê hiếm khi nghỉ ngơi, mỗi ngày trôi qua đều thoải mái, còn đưa các con câu cá. Cho đến ngày diễn đám cưới của Viên Viện, cả gia đình mới xuống núi nữa.
Đám cưới tổ chức tại khách sạn huyện, khách khứa cực kỳ đông đúc. Ngọc Khê dắt con nên chen lên phía .
Niên Quân Mân là nổi tiếng, dân địa phương ai cũng mặt. Hai vợ chồng tiến lên chào hỏi nhưng qua kẻ dòm ngó cũng ít. Ăn xong bữa cơm, hai vợ chồng liền về.
Vừa lên núi, trợ lý mang tài liệu đến: "Đây là bộ thông tin về những tra ạ."
Ngọc Khê lật xem, đúng là gia đình bác cả. Bác cả mất. Xem tiếp phần thông tin phía , sắc mặt Ngọc Khê cho lắm. Bác cả mất từ sớm, năm xưa chạy nạn thương, khi đến đây định cư thì lâm bệnh, cố gắng lo liệu xong nhà cửa, đợi con trai lớn cưới vợ xong là nhắm mắt xuôi tay.
Mọi việc trong nhà đều do bà bác nắm quyền. Không ai kiềm chế, bà chủ gia đình và là trọng nam khinh nữ đến mức cực đoan. Cả đời sinh ba con trai nên bà vênh váo. Dưới ảnh hưởng của bà, các con trai cũng quán triệt tư tưởng đến cùng. Ba chú họ cũng chẳng coi con gái gì, nhất tâm nhất ý chỉ con trai.
Đọc đến đoạn cuối, Ngọc Khê nhịn mà bật , chuyện thực sự thú vị đây...