Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 798: Giải quyết

Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:43:11
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ông nội Lữ cứ ngỡ thì sẽ liên lụy đến vợ chồng Ngọc Khê, tiếc là những thứ tránh cũng chẳng tránh . Buổi trưa, ba ông nội Lữ trở về, sắc mặt ai nấy đều vô cùng khó coi.

Họ thậm chí còn ăn cơm trưa, hai ông lão giận đến mức buồn năng gì.

Ngọc Khê hỏi chú hai mới , bà bác cả nhà bác lớn rằng, di dời mộ phần thì , nhưng đưa tiền. Bà còn than nghèo kể khổ, đòi mua cho mỗi hộ một căn nhà thành phố thì mới cho dời, nếu thì miễn bàn.

Ngọc Khê cạn lời: "Tham lam thật đấy."

Chú hai châm chọc: "Ban đầu mụ già đó còn định lấy danh phận chị dâu cả để ép cơ, còn gì mà đều là họ Lữ cả. Nực nhất là mụ còn bừa rằng ông nội và chú ba phát tài chắc chắn là do cụ nội để bảo vật gì đó, đáng lẽ chia cho nhà mụ mới đúng. Ồn ào náo nhiệt lắm!"

Ngọc Khê: "........ Sau đó thì ạ?"

Chú hai ho nhẹ một tiếng: "Sau đó, chú ba nổi giận bảo dời mộ nữa, chúng về luôn."

Ngọc Khê , ông nội chỉ lời lẫy trong lúc nóng giận thôi.

Đang chuyện thì quản lý phụ trách khu nghỉ dưỡng tới, vẻ mặt đầy khó xử: "Bà chủ, đến ạ, họ tìm ông cụ."

Niên Quân Mân với Ngọc Khê: "Cũng tinh ranh thật đấy, tìm đến nhanh thế ."

Ông nội Lữ trợn mắt: "Không gặp, đừng cho họ ."

Quản lý khó xử: "Có một bà cụ, tuổi tác cao lắm , lỡ thực sự xảy chuyện gì ngay cổng thì cho khu nghỉ dưỡng ạ."

Đặc biệt là dân địa phương ở đây, đôi khi họ mà vô lý thì thực sự là ai chịu nổi.

Sắc mặt ông nội Lữ càng đen hơn: "Cố ý, thật là vô liêm sỉ."

Ngọc Khê cảm thấy chuyện giải quyết thì còn rắc rối dài dài: "Không cần đưa đây, tìm một cái chòi nghỉ mát đưa họ đó , chúng sẽ ngay."

Quản lý ông chủ, thấy Niên Quân Mân gật đầu mới vội vàng .

Ngọc Khê đợi quản lý khuất mới : "Ông ơi, là cứ giao cho cháu, để cháu xử lý giúp ông."

Thực chuyện khá đơn giản, họ điều tra rõ ràng cả , gia đình chẳng mấy việc gì. Chỉ cần lôi đại hai chuyện thôi cũng đủ dọa c.h.ế.t bọn họ. Có điều ông nội nể tình bác cả khuất nên tuyệt tình, còn cô thì khác, cô chẳng kiêng nể.

Ông nội Lữ thực sự thấy mặt mũi đám con cháu nhà nữa: "Được, cháu giúp ông ."

Ngọc Khê gọi thêm chú hai cùng, còn Niên Quân Mân thì thôi. Anh từng lên tin tức địa phương, nhà bác cả chắc chắn sẽ nhận , lỡ để họ phát hiện phận thì càng thêm rắc rối.

Hai Ngọc Khê đến chòi nghỉ mát thấy đến đông. Không chỉ ba chú họ mà còn cả vợ con họ nữa, cái chòi lớn đầy cả .

Bà cụ tóc bạc trắng trong chòi nhưng mắt mũi vẫn còn tinh tường lắm, bà liếc mắt thấy Ngọc Khê. Thấy là một đứa con gái, bà lộ rõ vẻ coi trọng: "Lữ Lương Đạo, Lữ Lương Đức ?"

Ngọc Khê đầu nếm trải cảm giác coi thường vì là phụ nữ, thầm nghĩ bà lão ghét con gái đến mức nào cơ chứ, trong khi chính bà cũng là phụ nữ. Cô nhíu mày: "Ông cháu đang tức giận nên nghỉ ngơi , chuyện gì thì cứ với cháu."

Bà lão cau mày: "Ta chuyện gì để với một đứa con gái như cô hết, gọi ông nội cô đây."

Ngọc Khê lười đôi co với bà , cô ba đàn ông trung niên . Cả ba đều tuổi, nhất là con cả tuổi cũng tương đương ông nội cô. Ban đầu cô còn chút hảo cảm với chú cả họ , nhưng sự tham lam trong mắt ông đối diện với đồng tiền, cô chỉ thấy mỉa mai: "Mục đích các đến đây đều rõ, đừng mơ giữa ban ngày nữa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-798-giai-quyet.html.]

Bà lão tức đến mức định đ.á.n.h , nhưng chân cẳng linh hoạt nên chỉ tay Ngọc Khê: "Chỗ đến lượt cô lên tiếng !"

Ngọc Khê phí lời, bảo chú hai đưa xấp tài liệu điều tra qua: "Ở đây ai chữ thì cầm lấy mà xem cho kỹ."

Tài liệu ghi chép cực kỳ đầy đủ, gia đình từng những gì đều cả. Sắc mặt đám đối diện dần trở nên tái mét, họ ngờ điều tra rõ ràng đến thế.

Ngọc Khê tiếp: "Đã xem rõ thì điều mà yên lặng . Ông nội nể tình bác cả khuất, nhưng thì . thể điều tra các rõ như lòng bàn tay thì dùng thủ đoạn với các cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay thôi."

Bỗng chốc, cái chòi đang ồn ào lặng ngắt như tờ. Họ bao giờ nghĩ tới việc đối phương nể mặt mũi đến thế, còn dám thẳng thừng sẽ dùng thủ đoạn ngay mặt họ. tập tài liệu chứng minh, chỉ chuyện đem cho con là họ , mà cả những việc thất đức khác họ cũng nắm thóp. Đây là thực sự bản lĩnh, bóp c.h.ế.t họ dễ như bóp c.h.ế.t một con kiến.

Bà lão ngẩn , chuyện khác xa với dự tính của bà . Bà tính cả , đòi nhà thì còn rẻ quá, bà còn định đòi chia cả tài sản cơ. Trong lòng bà đinh ninh lão tam, lão tứ phất lên chắc chắn là do cụ nội để bảo vật, bà là vợ cả thì chia phần, giờ thành đe dọa thế ?

Bà lão là dễ chịu thua. Nhìn thấy lão tam, lão tứ ở chỗ giàu nứt đố đổ vách , bà vỗ n.g.ự.c gào : "Ông nó ơi, ông c.h.ế.t sớm thế, bỏ con kẻ hậu bối bắt nạt thế . Ông mà xem, nó dám đe dọa ngay mặt, sống nổi nữa !"

Ngọc Khê lạnh một tiếng: "Dừng ! Chiêu với vô dụng thôi. Còn nữa, nếu bác cả còn sống, chắc chắn ông sẽ hối hận vì cưới một mụ đàn ông bại gia như bà. Nếu do bà tạo nghiệt thì nhà bác cả cũng đến mức đoạn t.ử tuyệt tôn thế . Ông mà còn sống, khi còn đ.á.n.h c.h.ế.t bà luôn chứ."

Bà lão nghẹn họng. Lúc ông nhà đúng là cũng chẳng hài lòng gì bà , hồi đó ông áp chế, ông mất bà mới chủ. Bà chút chột : "Cô... cô bậy."

Ngọc Khê định tranh luận, cần thiết. Đối với loại cực phẩm , cứ dùng biện pháp mạnh là đúng nhất: "Mười một đứa cháu gái, giờ chỉ còn bốn đứa. Bà lão, bà bao giờ gặp ác mộng ? Không ai tìm bà đòi mạng ?"

Mấy đứa trẻ đem cho , mấy ai đối xử t.ử tế , phần lớn đều c.h.ế.t sớm .

Một cơn gió thổi qua, bà lão giật một cái, thực sự bắt đầu thấy sợ. Càng về già bà càng sợ c.h.ế.t, sợ quả báo.

Ngọc Khê những còn trong chòi: "Đây là đầu tiên cũng là cuối cùng. Còn dám đến quấy nhiễu thì đừng trách khách sáo. , chuyện dời mộ bác cả, các thì ngôi mộ đó chắc chắn dời."

Còn về phần bà lão , đừng mong mộ tổ, tội nghiệt quá sâu dày.

Ngọc Khê chẳng nể nang chút nào, khiến đám đối diện im như thóc, ai dám ho he một tiếng. Đối phó với loại quả nhiên cứ trực tiếp tay là xong, chứ dây dưa chỉ tức c.h.ế.t thôi.

Ngọc Khê quét mắt từng một: "Nếu ai phản đối thì quyết định như . Thời gian còn sớm, các thể ."

Bà lão mấy định mở miệng đều ba đứa con trai ngăn . Nhất là con thứ hai, cai thầu từng gặp đủ loại , ông thừa hiểu Ngọc Khê hề đùa. Nếu thực sự chọc giận cô, nhà ông sẽ là xui xẻo đầu tiên.

Đợi khi cả đám khỏi chòi, Ngọc Khê bồi thêm một câu: " , lúc nào cũng hoan nghênh các đến quấy phá, chỉ là sẽ khách sáo thế . Ví dụ như công việc của cháu rể các , mấy công trình mà các đang thầu ."

Đám đối diện như điểm huyệt, đó chạy biến thật nhanh, cực kỳ sợ Ngọc Khê thêm điều gì nữa.

Chú hai đờ : "Thế là giải quyết xong ?"

Ngọc Khê bật : "Nếu thì ạ? Có gì khó ?"

Chú hai thấy lòng xốn xang, hôm nay đúng là học thêm một bài học. Đôi khi đối phó với loại cứ kề d.a.o cổ thì chúng mới dám hó hé gì. Sau đó ông rùng , cô cháu gái quả thực lợi hại, hèn gì bà chủ.

Quay về chỗ ở, chú hai kể đầu đuôi câu chuyện. Ông nội Lữ vẻ mặt đầy phức tạp, còn ông ba thì ha hả tán thưởng.

Đến bốn giờ chiều, thằng Sơn xách cái xô đến. Ngọc Khê thấy liền hỏi: "Mặt cháu thế?"

 

 

Loading...