Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 807: Cô nhi viện
Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:43:20
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thấm thoắt đến tháng năm, mùa cỏ mọc chim bay. Kỳ nghỉ lễ 1/5 qua lâu, một trận đại địa chấn cướp vô sinh mạng, quy mô kinh khủng như gần nhất những năm bảy mươi.
Những năm bảy mươi, động đất xảy ban đêm, còn là buổi chiều. địa chấn đến quá nhanh, đều đang ở trong các tòa nhà lớp học, chỉ trong chớp mắt, cả một khu vực rộng lớn trở thành đống đổ nát.
Tất cả các chương trình truyền hình đều tạm dừng, dù vẫn còn dư chấn, các phóng viên vẫn tiến về vùng thiên tai để đưa tin. Đài phát thanh, báo chí cập nhật tin tức từng giờ từng phút. Càng nhiều vội vã trở về quê hương, chỉ để tìm kiếm những còn sống sót.
Tại nhà Ngọc Khê, Trịnh Mậu Nhiên từ sớm. Ông là đầu tiên thuê đội cứu hộ chuyên nghiệp và đội ngũ y tế tiến vùng tâm chấn.
Niên Quân Mân thể rời khỏi vị trí công tác, nên Niên Phong đích dẫn đội , mang theo bộ nhu yếu phẩm cần thiết.
Về phía Ngọc Khê, cuối cùng cô quyết định đích đến hỗ trợ cứu hộ. Cô đại diện cho cả ba công ty tới đó. Không còn cách nào khác, trong ba cổ đông lớn bắt buộc một . Lôi Âm thể vì m.a.n.g t.h.a.i ngoài ý , chị họ thì cũng sinh con lâu, trong nhà trẻ nhỏ quán xuyến công ty, nên chỉ thể là Ngọc Khê.
Niên Canh Tâm kết thúc công việc cũng yêu cầu cùng.
Ngọc Khê kênh thu mua vật tư, vùng thiên tai cái gì cũng thiếu, càng nhiều càng . Đã hai ngày trôi qua, các tuyến đường huyết mạch dọn dẹp khai thông.
Ở nhà, Ngọc Khê và Niên Canh Tâm đang thu dọn hành lý. Diêu Trừng bảo: "Em cũng ."
Ngọc Khê kiểm tra hành lý : "Em cũng thì trong nhà chỉ còn mỗi chị Mai là . Em giúp chị Mai trông nom lũ trẻ, bọn nhỏ trong nhà đều giao cho em đấy."
Diêu Trừng đứa bé đang bế tay và những đứa đang chạy nhảy bên ngoài, ủ rũ đáp: "Vâng ạ!"
Lần Ngọc Khê chỉ mang theo vật tư mà còn mang theo cả một đội ngũ. Cảm ơn Niên Quân Mân thu mua bệnh viện, trong việc mời bác sĩ, cô cũng quen ít . Cô còn bỏ tiền lớn để mời vài vị bác sĩ Đông - Tây y giỏi về bác sĩ riêng cho công ty, thuận tiện. Những Ngọc Khê trực tiếp điều luôn.
Ngọc Khê và Niên Canh Tâm cùng đội ngũ bay tới đó , vật tư sẽ đến . Họ đến chỗ của Niên Phong để đợi và phụ giúp .
Lúc mới thấy rõ sự đoàn kết của một quốc gia, một nơi gặp nạn tám phương hỗ trợ. Bất kể là ai, đại tai đại nạn đều một lòng tương trợ.
Bước xuống máy bay, xe của Niên Phong chờ sẵn. Trên đường tiến vùng thiên tai, cũng là những chi viện. Khi đến nơi, bầu trời thể thấy trực thăng cứu hộ bay lượn liên tục.
Lần đầu tiên Ngọc Khê thấy thật nhỏ bé, đúng hơn là con thật nhỏ bé sức mạnh của thiên nhiên. Công sức xây dựng hàng chục năm chỉ trong tích tắc thành phế tích, cướp bao nhiêu mạng sống.
Phóng tầm mắt xa là những lán trại cứu hộ san sát, những thương mê man, đa đều đổ xô cứu hộ.
Khắp nơi vang lên tiếng kêu gọi: "Ở đây !". Đã hai ngày trôi qua, hy vọng sống sót thực sự mong manh, nhưng ai bỏ cuộc, cứu nào nấy.
Ngọc Khê rảo bước nhanh hơn, tiếng nức nở, tiếng gọi vợ gọi con xé lòng ngớt bên tai.
Niên Phong đặc biệt chờ hai Ngọc Khê nên rời ngay.
Ngọc Khê nhường vị trí: "Con mang theo bác sĩ và một ít thuốc, vật tư còn đang đường tới."
Niên Phong cuối cùng cũng nở một nụ hiếm hoi: "Tốt, lắm. Ở đây thiếu nhất là bác sĩ và t.h.u.ố.c men."
Ngọc Khê đặt vali xuống: "Chúng con cũng sẽ tham gia cứu hộ, góp một phần sức lực."
Niên Phong thông thuộc khu vực , thở dài bảo: "Đi thôi, xem thử thế nào."
Niên Canh Tâm vội vàng theo, màu mà thực sự cứu .
Trước đây, cái c.h.ế.t họ thấy nhiều nhất là sự của các bậc trưởng bối, nhưng hôm nay, dù nội tâm Ngọc Khê mạnh mẽ đến cũng run rẩy. Những t.h.i t.h.ể lượt tìm thấy, m.á.u tươi vương vãi khắp nơi. Những may mắn sống sót cũng mang vẻ mặt thất thần như thể cái c.h.ế.t thể đến bất cứ lúc nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-807-co-nhi-vien.html.]
Ở đây, cái c.h.ế.t là điều thường trực nhất. Những cầm máy ảnh ghi tư liệu tay cũng run rẩy, đây đều là những sinh mạng sống động cơ mà!
Bốn ngày trôi qua, cơ hội sống sót gần như bằng nhưng vẫn ai bỏ cuộc. Trong vùng thiên tai, nhân viên phòng dịch mặt ở khắp nơi. Thời gian trôi qua, nhiệt độ tăng cao, động đất thì việc phòng chống dịch bệnh càng quan trọng hơn.
Hai ngày ở đây, đôi bàn tay nõn nà của Ngọc Khê đầy những vết xước. Cô còn trực tiếp tham gia cứu hộ nữa mà lùi về phía giúp phát vật tư.
Niên Canh Tâm bên cạnh bảo: "Chị dâu, em quyên góp bộ tiền hoa hồng năm nay."
Ngọc Khê ngẩn : "Hoa hồng gì? Tiền của Giang Ảnh chẳng chuyển cho chú ?"
Niên Canh Tâm đáp: "Của tập đoàn Phương Đông ạ, tiền hoa hồng của em chẳng trong tay trai ?"
Ngọc Khê gật đầu: "Được."
Niên Canh Tâm thấy chị dâu vẻ tâm trí đang để , liền theo hướng mắt cô. Trên bãi đất trống phía là trẻ em. Đã bốn ngày trôi qua, những ai thể về quê đều về, đa phần trẻ nhỏ đón , nhưng vẫn còn nhiều đứa trẻ khác.
Đám trẻ bãi đất trống chính là những đứa trẻ mất , trở thành trẻ mồ côi.
Khu vực của Ngọc Khê vốn trường học, là khu dân cư nên trẻ em cực kỳ đông. Những đứa nhỏ mới tiểu học mất sạch . Những đứa lớn hơn thì giúp cứu hộ vài ngày, giờ thì thẫn thờ lên bầu trời, thương nhớ khuất. Những đứa nhỏ nhất từ chỗ lóc om sòm chấp nhận sự thật đến lúc lặng thinh, dòng qua với ánh mắt mịt mờ.
Niên Canh Tâm thở dài: "Những đứa trẻ sẽ hảo tâm nhận nuôi, hoặc đưa cô nhi viện."
Đã cha nên Niên Canh Tâm đặc biệt cầm lòng trẻ nhỏ!
Ngọc Khê nghiêng đầu hỏi: "Chú chẳng nhân danh cá nhân quyên góp năm triệu tệ ?"
Niên Canh Tâm gật đầu: "Vâng!"
Ý định trong lòng Ngọc Khê xoay chuyển suốt hai ngày qua: "Thế , chú dùng tiền hoa hồng một năm của để xây dựng một cô nhi viện, một cô nhi viện với đầy đủ trang thiết hiện đại, quy mô lớn một chút. Chị và trai chú cũng sẽ góp tiền. Sau mỗi năm chị và chú sẽ trích một phần lợi nhuận để duy trì hoạt động của viện."
Niên Canh Tâm tính toán trong lòng: "Ý đấy ạ, hơn là chỉ quyên tiền suông."
Ngọc Khê vốn định tự một , nhưng tiền hoa hồng một năm của Niên Canh Tâm lớn, cộng thêm thể xây dựng một cô nhi viện khang trang. Cô qua nhiều cô nhi viện, vì thiếu kinh phí nên cơ sở vật chất thực sự tệ, nhiều nơi duy trì nổi chứ đừng đến việc thuê giáo d.ụ.c trẻ em.
Có bao nhiêu trẻ mồ côi thành tài? Có bao nhiêu đứa tự lực cánh sinh? Đa đều bỏ học sớm, bươn chải ngoài xã hội. Đứa nào lương tâm thì báo đáp, đứa lương tâm thì "ăn bám" là lắm . Nói cho cùng, vẫn là do từ nhỏ thiếu nhân lực chăm sóc, bỏ lỡ sự phát triển nhân cách của trẻ.
Niên Canh Tâm hỏi: "Xây dựng tại địa phương luôn ạ?"
Ngọc Khê đống đổ nát hoang tàn: "Không, xây dựng ở đây cần thời gian, hơn nữa nhà của lũ trẻ đều ở đây, cảnh nhớ đến chỉ thêm đau lòng. Những đứa trẻ đều cần bác sĩ tâm lý."
Niên Canh Tâm thở dài: "Cũng đúng, biến cố lớn như là cú sốc cực lớn với trẻ nhỏ."
Ngọc Khê tiếp: "Ở thủ đô một cô nhi viện sắp duy trì nổi nữa . Diện tích đất thì nhỏ, ban đầu sáng lập qua đời, con cái bà đều tiếp quản mà chỉ bán đất lấy tiền. Ở đó hơn một trăm đứa trẻ."
Niên Canh Tâm ngẩn : "Chị dâu, chị rõ thế?"
"Chị thường xuyên tài trợ cho các cô nhi viện mà. Vì hơn một trăm đứa trẻ đó sắp phân chia sang các viện khác nên chị ngóng một chút. Hôm qua chị đặc biệt gọi điện hỏi, chỗ đất đó vẫn bán vì quá hẻo lánh, sắp tận đường Vành đai 6 , địa điểm nên giá trị khai thác, đôi bên vẫn thỏa thuận giá."