Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 81: Đứt xích giữa chừng
Cập nhật lúc: 2025-12-19 16:41:04
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bà quản lý đưa một bưu kiện qua cửa sổ: "Của cháu ."
Ngọc Khê thấy ghi tỉnh thành gửi, vui mừng nhận lấy, là của Niên Quân Mân: "Cháu cảm ơn bác."
"Không gì."
Về đến phòng, cô mở bưu kiện quá lớn , bên trong là một chiếc đồng hồ nữ tinh tế. Dây đồng hồ tháo bớt vài mắt, Ngọc Khê đeo khít, lòng ngọt ngào như rót mật.
Kèm theo là một lá thư, chỉ vẻn vẹn là đến nơi an , dặn Ngọc Khê tự chăm sóc bản . Chỉ vài câu ngắn ngủi nhưng Ngọc Khê mấy mới luyến tiếc đặt xuống để thư hồi âm.
Viết xong thư, Ngọc Khê giường. Cô chỉ nhớ Niên Quân Mân mà còn nhớ bố , nhớ cả hai em trai.
Kiếp em trai lớn bỏ học vì thiếu tiền, năm là thi đại học , nhóc định thi trường nào.
Ngọc Khê càng nhớ bà nội hơn. Mỗi gọi điện, bà đều bảo sức khỏe hồi phục , phương t.h.u.ố.c gửi về hiệu nghiệm, bà béo lên chút nào .
Cô nhớ gió biển quê nhà, nhớ những món ăn quê hương. Còn một tháng nữa thôi là cô về nhà , cô bắt đầu nhẩm tính xem nên mua gì mang về.
Sáng hôm , Lôi Âm cùng Hoàng Lượng, còn Ngọc Khê đưa Hà Duệ đến văn phòng luật sư để soạn thảo hợp đồng, xác nhận vấn đề gì mới ký tên.
Ngọc Khê đưa Hà Duệ tham quan nơi việc: "Chỗ em thuê ba năm, hiện tại chúng việc ở đây. Ngày mai thể bắt đầu việc. , nghiệp, việc liên tục một tháng thế ảnh hưởng gì ?"
Hà Duệ xua tay: "Anh học năm cuối , chỉ cần thành bài vở là , thời gian còn tự do."
"Vậy thì , em đưa tài liệu cho xem , về suy nghĩ , mai chính thức bắt đầu."
Hà Duệ nhận lấy: "Được."
Hà Duệ , Ngọc Khê gọi điện cho chị họ. Chu Linh Linh reo lên: "Nhận đơn hàng thật ? Giỏi quá!"
Ngọc Khê mỉm : "Một khởi đầu ."
Chu Linh Linh : "Chị thực sự nhận em khiếu kinh doanh đấy."
Ngọc Khê thầm nghĩ, tất cả là do thực tế ép buộc thôi: "Chị , chuyện vải vóc phiền chị nhé."
Chu Linh Linh ngẫm nghĩ: "Nói , em cần loại vải gì."
Ngọc Khê liệt kê các yêu cầu trong tài liệu. Chu Linh Linh hỏi: "Cần nhiều vải trơn đúng ?"
Ngọc Khê gật đầu: "Vâng."
Giọng Chu Linh Linh trở nên phấn khởi: "Em đấy, tỉ lệ nhuộm vải là lớn. Hay là chị lấy vải đó về cho em, chỗ nào dùng thì giữ , chỗ nào thì cắt bỏ . Giá cực rẻ, tiết kiệm chi phí."
"Thế thì tuyệt quá! Nếu đơn hàng đầu tiên tuy lãi nhiều nhưng vốn đầu tư sẽ quá lớn. mà chị ơi, chất lượng vải nhé, vì quần áo còn để cho thuê thuê nhiều ."
"Chất lượng thì em yên tâm, vải nhà họ cung cấp cho các xưởng lớn nên yêu cầu khắt khe. Chuyện vải cứ để chị lo!"
"Vâng, bên em đang cần gấp, vải cho nhân vật chính em sẽ mua ở thủ đô."
"Được, chị cũng sẽ nhanh nhất thể."
"Vâng ạ."
Buổi chiều Lôi Âm ăn cơm xong mới về. May mà Hoàng Lượng bắt cô uống rượu. Lôi Âm hào hứng rút hai vạn tệ: "Tèn ten! Tiền mang về đây."
"Cậu giỏi quá!"
Lôi Âm bệt xuống, chẳng màng hình tượng: "Giờ mới những cuộc đấu trí bàn rượu đáng sợ thế nào. Trước đây cứ nghĩ chia cho Hoàng Lượng 20% là nhiều, nhưng giờ mới thấy 20% đó thật xứng đáng."
"Chuyện bàn rượu là cả một bầu trời kiến thức đấy. Tìm Hoàng Lượng chỉ vì quan hệ của mà còn vì thạo đời. Hai đứa con gái chúng ngoài chẳng ai tin, còn dễ bắt nạt. Nếu hôm nay hai đứa , chắc chắn sẽ chuốc rượu cho say mướt!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-81-dut-xich-giua-chung.html.]
Lôi Âm gật đầu, nghĩ vẫn thấy sợ: " thế, may Hoàng Lượng đỡ cho, thì hôm nay tiêu đời ."
Ngọc Khê cất tiền : "Sau va chạm nhiều, nhớ kỹ: ngoài chỉ uống nước và đồ uống tự mang theo, dùng bất cứ thứ gì khác đưa cho. Lòng khó đoán, cứ cẩn thận là hết."
Lôi Âm: "Mình nhớ ."
Buổi chiều, Ngọc Khê mua vải và voan theo yêu cầu. Cô nghiến răng mua một loại lụa , chi phí cho trang phục nhân vật chính đúng là cao, chỉ một buổi chiều mà bay vèo gần ba ngàn tệ.
Thời gian thấm thoát trôi qua, cũng đến ngày vải về. Ngọc Khê thuê thợ lái xe đón. Những bao tải vải lớn choáng ngợp. Khi mở xem, Ngọc Khê càng hài lòng hơn, những chỗ hề lớn.
Số vải dùng một hết, thể để dành cho !
Tiễn công nhân xong, cô gọi điện báo cho chị họ: "Chị ơi, em nhận vải . Hết bao nhiêu tiền để em gửi cho chị?"
Giọng Chu Linh Linh chút ngập ngừng: "Không... đáng bao nhiêu , tất cả hết hai ngàn tệ."
Ngọc Khê xác nhận vì sợ nhầm: "Chỉ hai ngàn?"
Giá cô tính trong đầu hơn một vạn cơ! Thế thì quá ít. Cô cảm thấy giọng chị họ gì đó : "Chị , dù là bạn đến mấy cũng thể bán giá rẻ mạt như cho thế . Chỗ đáng kể, họ thể cho !"
Chu Linh Linh đỏ mặt: "Thôi mà, em đừng quản chuyện đó."
Ngọc Khê trêu chọc: "Có biến nha! Chị , chị cũng còn nhỏ nữa , bạn đó của chị là 'cô ' là ' ' đây?"
"Cái con bé tinh quái ! Người nhất quyết lấy tiền thì chị . Thôi, chị bận việc , cúp máy đây."
"Ơ !..."
Thế là xong, chỉ còn tiếng tút tút. Chị họ thẹn thùng , xem là hy vọng đây. Không đàn ông thế nào mới xứng đôi với chị họ.
Lần vải coi như tặng , khéo đơn lãi to. Nghĩ đến việc kiếm tiền, bước chân Ngọc Khê cũng nhẹ nhàng như bay.
Vải , nhân công cũng sẵn sàng. Để ép chi phí xuống, Ngọc Khê thuê thêm năm nữa, máy may thì mua đồ cũ.
Tháng cuối cùng kỳ nghỉ bận rộn, lo kiếm tiền ôn thi. Kỳ thi cuối kỳ của Ngọc Khê chỉ các môn lý thuyết mà còn kịch bản tiểu phẩm, còn hợp tác với khoa Biểu diễn, đúng là khó !
Thi lý thuyết Ngọc Khê sợ, dù đầu nhưng qua môn là chuyện nhỏ. Chỉ phần cuối cùng , Ngọc Khê cầm tờ giấy mà lòi con mắt.
Lôi Âm cũng , chẳng quen ai bên khoa Biểu diễn: "Giờ tính đây?"
Ngọc Khê: "Tính gì nữa, chúng cũng vài bên đó mà, để hỏi xem ai hợp tác ."
"Phải , quên mất nhỉ, lát nữa tụi hỏi ."
"Ừ."
Nhóm Viên Viên thì cần Ngọc Khê lo, các cô nàng đều mối quan hệ riêng. Chỉ Ngọc Khê và Lôi Âm là bận rộn túi bụi, chẳng mấy mối quan hệ sâu sắc. May mà lên lầu hỏi thì ai cũng đồng ý giúp.
Bài thi tiểu phẩm thể theo nhóm hoặc cá nhân. Nếu điểm cao thì cá nhân là nhất. Ngọc Khê ý định tranh điểm tuyệt đối, cô chọn cùng Lôi Âm.
Chớp mắt, kỳ thi cuối kỳ kết thúc, chỉ còn bài thi tiểu phẩm cuối cùng. Thi xong là thể nghỉ tết.
Buổi thi diễn tại đại lễ đường, giám khảo là chủ nhiệm khoa và một vài biên kịch nổi tiếng là cựu sinh viên trường. Buổi thi vốn tưởng bình thường bỗng trở nên vô cùng nghiêm túc.
Ngọc Khê thứ tự biểu diễn khá sớm. Sắp đến lượt lên đài, Lôi Âm lo lắng chạy đến bảo Ngọc Khê: "C.h.ế.t , thấy Tào Viêm cả, tiểu phẩm của tụi sắp đến lượt !"