Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 811: Cố ý bỏ rơi
Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:43:24
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cậu bé lớn tuổi hơn chút ngại ngùng, đôi má đỏ ửng; đứa nhỏ hơn thì ngậm kẹo mút trong miệng, nghiêng đầu những trở về.
Ngọc Khê vẻ đáng yêu cho tan chảy, đặc biệt là bé lớn, trông khôi ngô, mặc quần yếm nhỏ, cắt tóc kiểu úp gáo dừa, dễ thương hết mức: "Chào cháu, lớn nhà cháu ?"
Cậu bé chỉ về phía xa: "Đang dựng lều ạ. Thưa dì, chúng cháu sang đây để mượn cái búa."
Niên Quân Mân lấy cái búa từ hộp dụng cụ đưa cho bé: "Hơi nặng đấy nhé."
Cậu bé nheo mắt : "Không nặng ạ, cháu cảm ơn chú, lát nữa cháu sẽ mang trả ngay."
Chờ đứa trẻ khuất, Ngọc Khê mới : "Đứa nhỏ lên trông như thiên thần , kiểu ấm áp, chữa lành ghê."
Niên Quân Mân phì : "Anh tưởng em thích kiểu lạnh lùng chứ, giờ chẳng đang thịnh hành kiểu tổng tài bá đạo ?"
Ngọc Khê khẽ lườm một cái: "Em thích kiểu đó , vẫn là kiểu đàn ông ấm áp hơn, chăm sóc khác."
Trong lòng Niên Quân Mân sướng rơn, tự nhận là kiểu đàn ông ấm áp, thảo nào vợ mới thiện cảm với kiểu . Anh lôi cái vợt bắt tôm , vung tay một cái: "Đi thôi các con, chúng bắt tôm nào."
Lũ trẻ rồng rắn kéo theo. Tại khu trại, Ngọc Khê và Diêu Trừng chuẩn nguyên liệu, buổi trưa sẽ ăn đồ nướng, thịt xiên tại chỗ và đều là loại tươi ngon nhất mua.
Diêu Trừng phụ trách thái, Ngọc Khê phụ trách xiên, cả hai đều thoăn thoắt, nhanh. Chờ đến lúc Niên Quân Mân dẫn lũ trẻ về thì thứ gần xong xuôi.
Dung Dung xách cái xô nhỏ: "Mẹ ơi, chúng con bắt một xô tôm nhỏ ."
Thước Thước thêm : "Còn cả ốc ruộng nữa, bố bảo tối nay mới ạ."
Niên Canh Tâm cũng chơi đến phát cuồng. Từ lúc sinh là công t.ử thành phố lớn, đóng phim cũng thời gian chơi bời, tiếp cận thiên nhiên càng . Giờ trải nghiệm thú vui , vẫn thấy : "Anh, thời gian còn sớm, câu cá , tối món cá ăn."
Niên Quân Mân: "Chú với Vương Bân dẫn bọn trẻ , nhóm lửa đây, lát nữa còn ăn cơm."
Niên Canh Tâm: "Được luôn."
Niên Quân Mân phụ trách nhóm lửa, Ngọc Khê lấy bột mì định mì kéo. Bọn trẻ còn nhỏ quá, đồ nướng chỉ nên ăn chút ít, ăn nhiều dày chịu nổi, dễ nóng trong .
Lần họ mang theo bếp ga du lịch tiện lợi mua từ nước ngoài, nấu mì xào rau đều thuận tiện, một bình ga là giải quyết xong xuôi.
Khi đồ nướng gần chín, Diêu Trừng gọi về. Niên Canh Tâm dẫn bọn trẻ xách xô về, câu hai con cá trắm cỏ nặng 3 cân, thêm mấy con cá diếc, là cá tự nhiên, nấu canh thì tươi ngọt khỏi bàn.
Lũ trẻ hiếu động, thích tự nên cứ đòi tự nướng thịt, kết quả cháy sém thì cũng sống nhăn.
Ăn một nửa, Ngọc Khê bắt đầu kéo mì. Mỗi đứa trẻ ăn một bát, bụng no nê tiếp tục chạy nhảy. Trẻ con quanh đây cũng nhiều, chúng túm tụm chơi trò chơi.
Dọn dẹp xong xuôi đống đồ nướng là hơn một giờ chiều. Tháng mười nắng còn gắt, nhiệt độ , ghế dài ngoài trời thoải mái gì bằng.
Buổi tối, món cá trắm cỏ chế biến thành cá nướng, thêm rau củ mua sẵn thành hai chậu lớn, thêm cả tôm nữa. Còn ốc ruộng nhả sạch bùn nên mang về nhà mới ăn. Cá tự nhiên vị thơm ngon vô cùng.
Ngọc Khê thật ngờ Niên Canh Tâm thiên phú nấu ăn. Một ở nhà từng động tay việc gì, mà đầu thử sức ngon, nêm nếm gia vị chuẩn, món rau xào bọn trẻ thích ăn.
Niên Canh Tâm bộc phát nhiệt huyết mãnh liệt, dường như tìm thấy niềm vui trong chuyện bếp núc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-811-co-y-bo-roi.html.]
Ngày cả nhà dọn đồ về, đường cao tốc, Ngọc Khê thấy gia đình mượn búa hôm nọ. Xe chạy nhanh lướt qua, Ngọc Khê khẽ thốt lên một tiếng kinh ngạc.
Diêu Trừng hỏi: "Có chuyện gì thế chị dâu?"
Ngọc Khê Diêu Trừng: "Không gì, gió thổi bay bụi mắt thôi."
Diêu Trừng mơ màng nhắm mắt ngủ tiếp.
Ngọc Khê thở phào một . Bất kể chuẩn , cô cũng sẽ với Diêu Trừng. Vừa cô thấy đàn bà đến nhà loạn, kẻ tự xưng là ruột của Hạ Hạ. Lướt qua nhanh, bà đang chăm sóc đứa trẻ, đoán chừng là bảo mẫu .
Thảo nào khi mượn búa xong thì thấy tăm nữa, chắc chắn là cố ý lẩn tránh. Như cũng , đỡ để Diêu Trừng cứ nhớ trong lòng thoải mái.
Về đến nhà, vợ chồng Ngọc Khê tiếp tục bận rộn với công việc. Niên Canh Tâm thì bắt đầu học nấu ăn với bác Lưu, đúng nghĩa là đang tự cho nghỉ phép, rảnh rỗi đến mức chịu nổi.
Người đại diện của Niên Canh Tâm tìm Hoàng Lượng mấy , ý hỏi bao giờ kỳ nghỉ của Niên Canh Tâm kết thúc, trong công ty thì là tự do nhất.
Hoàng Lượng nhắc mấy , Ngọc Khê về nhà hỏi thì đó bảo với Hoàng Lượng: "Chú năm nay dự định nghỉ ngơi, nhận phim nữa."
Hoàng Lượng hiệu , còn cho đại diện của Niên Canh Tâm nghỉ phép luôn. Bận rộn bao nhiêu năm , cũng nên nghỉ ngơi một chút. Niên Canh Tâm chẳng sợ giảm nhiệt chút nào, tài nguyên trong tay nên tùy hứng.
Tháng mười dần trôi về cuối, bước chân của mùa đông dẫm lên đuôi mùa thu chậm rãi tìm đến. Gió lạnh bắt đầu thổi, may mà năm nay chỉ gió chứ tuyết.
Việc xây dựng cô nhi viện cũng thành. Công trình nghiệm thu từ lâu nhưng vẫn để đó để bay bớt mùi trang trí, dù vật liệu dùng loại an nhưng vẫn cần cẩn thận.
Bước sang tháng mười hai, trận tuyết đầu mùa mới rơi. Cô nhi viện chính thức mở cổng lớn, nhân viên thuê vị trí sẵn sàng.
Chính quyền cũng cấp trợ cấp, nhưng để tránh xảy rắc rối, phía Ngọc Khê thuê một đội ngũ chuyên nghiệp, dữ liệu chi tiêu đều công khai minh bạch.
Nhà cô thiếu tiền trợ cấp, hàng trăm triệu đổ , chi phí hàng năm cũng nhỏ, thực sự để tâm đến mấy đồng trợ cấp đó. vì luôn truyền thông chú ý nên cẩn thận vẫn hơn, tránh để kẻ lấy đó văn.
Đám trẻ cũng từ các cô nhi viện khác chuyển về. Hai em một phòng, tòa nhà ký túc xá nam nữ tách riêng, những bé nhỏ hơn thì bốn em một phòng. Nếu đông hơn nữa thì dễ nảy sinh mâu thuẫn, bốn là .
Lũ trẻ thích nghi nhanh với môi trường mới. Ở đây cơ sở vật chất , giáo viên các môn năng khiếu, các em thể dựa sở thích của để học lớp yêu thích giờ chính khóa.
Hơn nữa, viện cũng để các em những việc sức , giúp các em cảm thấy lạc lõng, dần dần thực sự coi cô nhi viện là nhà.
Một tháng , mắt thấy sắp đến kỳ thi cuối kỳ, những đứa trẻ giáo viên chuyên môn phụ đạo bài vở nên điểm cuối kỳ tăng lên đáng kể so với giữa kỳ.
Mặc dù mời giáo viên tốn ít tiền nhưng Ngọc Khê thấy đáng. Để các em thể thông qua kỳ thi đại học mà thành tài, mới thể tự chịu trách nhiệm với bản hơn. Những em lương tâm sẽ báo đáp viện, dù chỉ là một phần mười, chỉ cần một thành đạt là cô nhi viện thể vận hành một cách lành mạnh .
Nhờ sự quan tâm của dư luận, báo chí cũng đưa tin, sổ sách đều minh bạch, điều giúp nhà họ Niên ghi điểm lớn trong mắt công chúng. Người thấy rằng họ mở cô nhi viện thực sự là để giúp đỡ trẻ nhỏ.
Trên mạng thậm chí nhân lúc nghỉ lễ đặc biệt đến l..m t.ì.n.h nguyện viên, những gì chứng kiến. Giáo viên ở đây đều là những tài năng hiếm , còn cả những giáo sư nghỉ hưu.
Ngọc Khê thể mời các giáo sư đến dạy miễn phí, đó chính là nhờ mạng lưới quan hệ. Những bạn cũ của ông nội để , đa đều nghỉ hưu, họ cũng vui lòng mỗi tuần đến đây lên lớp một buổi.