Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 826: Lợi hại quá, Lữ tổng
Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:44:04
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngọc Khê kéo chăn che kín đầu nhắm mắt . Diệp Dĩnh lóc cũng là do cô tự chuốc lấy thôi, Hà lão bản nhẫn nhịn hết mức, chỉ chờ lúc đêm khuya vắng mới phát tác đấy!
Sáng hôm , mắt Ngọc Khê sưng. Đã mấy năm cô ngủ chung với các con, hai thằng nhóc thối ngủ nghê thì lăn lộn như tôm nhảy, nặng chắc thịt, cô cả đêm chẳng chợp mắt nổi. Nhìn hai đứa con trai ngủ say sưa ngon lành, cô kìm mà nhéo má chúng một cái cho bõ ghét.
Ngọc Khê đồng hồ, mới sáu giờ sáng, nhân viên công tác bên ngoài vẫn bắt đầu việc, đều đang ngủ trong lều, cô dậy định ngoài dạo một chút.
Thức ăn và gạo cho bữa sáng đều ở xe của Niên Canh Tâm, Ngọc Khê cần lo lắng. Cô nhẹ nhàng đóng cửa xe, thấy thùng nước cạn nên tiện tay xách lấy nước.
Sương mù trong núi buổi sáng dày, giày một lát ướt đẫm. Vừa đến bờ suối, cô "ồ" lên một tiếng, ngờ cá. Đó là mấy con cá suối nhỏ xíu, loại đem chiên giòn thì ngon tuyệt, một đàn cá đang tụ ngay sát mép nước.
Ngọc Khê nheo mắt, nhẹ chân nhẹ tay vơ ít cỏ và bùn, đắp thành một bờ ngăn nhỏ như bức tường, nhanh tay chặn đàn cá trong một vũng nước sát bờ. Cô vẩy vẩy tay, nước buổi sáng lạnh thật đấy!
Sau đó cô về lấy tấm lưới lọc , chặt một cành tre buộc thành cái vợt, để vớt cá để vớt tôm.
Đàn cá nhỏ ít chút nào, đủ cho một bữa chiên giòn. Ngọc Khê thả những con quá nhỏ về suối, giữ những con lớn hơn. Đến khi cô về bãi cắm trại thì hầu như thức dậy cả.
Nhân viên công tác đối với khả năng sinh tồn hoang dã của Ngọc Khê c.h.ế.t lặng.
Đạo diễn tiến gần: "Lữ tổng, cô giỏi thật đấy, khi học khóa đặc biệt nào ?"
Ông cứ ngỡ Ngọc Khê vì quan hệ thiết với sếp tổng nên luyện tập , cả đêm qua ông chỉ nghĩ lý do hợp lý thôi.
Ngọc Khê đáp: " từ mấy năm , hồi đóng phim võ hiệp học từ An Nhiên đấy. Cô là chuyên gia, ngờ đất dụng võ."
Đạo diễn ngẩn , hóa bà chủ cũng là một cao thủ sinh tồn nơi hoang dã!
Bữa sáng Niên Canh Tâm nấu món canh bột mì, đem cá nhỏ ướp gia vị để chuẩn món chiên cho bữa trưa. Anh đàn cá mà ngứa ngáy chân tay, cũng bắt thử.
Sau bữa sáng, tổ chương trình công bố nhiệm vụ: Nhiệm vụ kiếm tiền. Gần đây làng mạc, thể đến giúp dân làng việc để đổi lấy đồ đạc hoặc tiền bạc, nhưng tuyệt đối xin xỏ, dùng lao động để đổi lấy thành quả. Vì chương trình phát sóng tivi trẻ em xem nên giáo d.ụ.c giá trị quan đúng đắn.
Tổ chương trình nghiêm cấm việc dựa sự nổi tiếng, nếu phát hiện sẽ tịch thu một loại lương thực chính. Hình phạt nặng nề.
Ngọc Khê hỏi: "Nhất định làng kiếm tiền ạ?"
Đạo diễn đáp: "Không hạn chế ở trong làng, nhưng vượt quá phạm vi quy định và bộ."
Ngọc Khê: "Cảm ơn ông."
Ngọc Khê làng. Vùng tuy quy hoạch du lịch nhưng dân làng hề giàu , nhà nào cũng là cao thủ lụng, thực sự thiếu giúp việc vặt. Cô gọi Diêu Trừng : "Chúng khu du lịch . Chỗ đó phát triển, đông , kiếm tiền dễ hơn. , Canh Tâm , mặt em độ nhận diện cao quá."
Niên Canh Tâm: "........"
Anh cũng , cứ theo chị dâu là kiểu gì cũng ăn mặc.
Ba gia đình còn đều chọn làng vì làng gần hơn, trẻ con bộ xa .
Điểm mạnh của nhà Ngọc Khê lộ rõ, ba đứa nhỏ từ bé rèn luyện thể lực nên dẻo dai.
Khi Ngọc Khê dẫn đám trẻ đến khu du lịch, ở đó đông. Cô ở chỗ đông nhất để quan sát dòng .
Diêu Trừng hỏi: "Chị dâu, tìm việc ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-826-loi-hai-qua-lu-tong.html.]
Ngọc Khê em dâu: "Đi phát tờ rơi ? Một tiếng đồng hồ cũng chẳng kiếm mấy đồng."
Hơn nữa mặt trời sắp lên cao , lớn chịu chứ trẻ con thì ? Cô quên là về giờ cơm trưa.
Diêu Trừng xem đồng hồ: "Bây giờ gần chín giờ ."
Ngọc Khê "ừ" một tiếng, dẫn lũ trẻ vòng quanh một lượt dặn: "Các con đợi ở đây nhé, ngay. Diêu Trừng trông chừng các cháu giúp chị."
Ngọc Khê vỗ túi tiền, lúc giữ tiền là quá đúng đắn, nếu thì đến tiền vốn khởi nghiệp cũng chẳng . Ở khu du lịch cái gì cũng đắt, nhất là nước đóng chai bán tận hai tệ, kem còn tăng giá gấp mấy .
Vì là đến khu du lịch nên Ngọc Khê cố ý mang theo một cái túi lớn rỗng. Cô bộ theo con đường ngoài, gần đó làng, chân cô nhanh thợ phim theo bở tai. Trong làng tiệm tạp hóa, vật giá đắt c.ắ.t c.ổ như khu du lịch.
Quả nhiên, khi cách xa khu du lịch, giá cả trở bình thường. Cô xách một lốc nước, mua thêm nhiều kem que. Kem bán nhanh nên cô cởi áo khoác lót bên trong túi để giữ nhiệt, ngăn kem chảy quá nhanh.
Vì bộ nên cô chỉ xách một lốc nước. Quay khu du lịch gần mười giờ, trời bắt đầu nắng gắt.
Ngọc Khê dẫn Diêu Trừng và các con nhanh bên trong. Đến chỗ đông , cô bắt đầu cất tiếng rao. Khách du lịch thấy nóng là xúm mua ngay, giá cô bán cao hơn giá mua nhưng vẫn rẻ hơn giá trong khu du lịch. Cộng thêm tiền công vận chuyển của cô, đều vui vẻ mua.
Hàng bán nhanh, loáng cái hết sạch. Vốn 30 tệ của Ngọc Khê nhân đôi thành 60 tệ.
Vẫn còn chút thời gian, Ngọc Khê tìm một cửa hàng bán đồ lưu niệm, thỏa thuận giúp họ bán hàng, mỗi món bán sẽ nhận 5 hào tiền hoa hồng. Ngọc Khê vốn trong ngành sản xuất vật phẩm ăn theo, mắt cô hàng độc.
Bản cô khéo mồm khéo miệng, thêm ba nhóc mập mạp đáng yêu phụ giúp chào mời, hàng bán chạy như tôm tươi.
Anh thợ phim ngẩn ngơ chứng kiến Ngọc Khê từng thất thủ một đơn nào. Một tiếng đồng hồ cô bán 60 món, kiếm thêm 30 tệ tiền công, cộng với tiền vốn ban đầu, trong tay cô 90 tệ.
Lúc hơn mười một giờ, cần về . Ngọc Khê cũng thấy mệt, cô bóp bóp vai, hai năm nay tuy tập luyện nhưng dù cũng là sống trong nhung lụa nên chút mỏi.
Trên đường về, cô đường vòng một chút, ghé làng mua 10 que kem hết 10 tệ.
Lại mua thêm ít rau xanh sạch trong vườn nhà dân hết 10 tệ, 5 tệ mua ít quả rừng ăn vặt, cuối cùng bỏ 15 tệ mua một con vịt về. Trong túi cô vẫn còn dư 55 tệ.
Vừa về tới nơi ai nấy đều đói bụng. May mà Niên Canh Tâm nấu xong bữa trưa chờ sẵn.
Ngọc Khê và Diêu Trừng còn khỏe, chứ đám trẻ thì mệt thật sự. Ngửi thấy mùi cơm nước, chúng "oà" lên một tiếng chạy tới: "Mẹ ơi, mau rửa tay ăn cơm thôi, đói quá ."
Ngọc Khê đặt đồ xuống, cô cũng đói . Rửa tay xong, cô bàn cầm đũa gắp miếng đầu tiên thì lũ trẻ mới bắt đầu ăn.
Diêu Trừng ăn mấy miếng lót hào hứng hỏi: "Anh mang cái gì về ?"
Niên Canh Tâm ỉu xìu: "Người chẳng cần giúp gì cả. Sau đó em kiếm ít củi đổi cho một cặp vợ chồng già mới mấy quả cà tím ."
Diêu Trừng : "Em cho , chị dâu giỏi cực kỳ. Bọn em kiếm 60 tệ, đồ mang về là dùng tiền mua đấy. , còn kem nữa, mua 10 que kem, mau cất tủ lạnh tí nữa nó chảy hết."
Niên Canh Tâm bật dậy như lò xo, xách cái túi chạy xe RV. Kem ! Trước đây chẳng thấy gì đặc biệt, nhưng bây giờ đúng là cực phẩm!
Đạo diễn tổ chương trình khi bộ quá trình: "........"
Lợi hại quá, Lữ tổng!