Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 828: Cắt giấy

Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:44:06
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngọc Khê thoăn thoắt tay chân, cô nhanh chóng dán tranh lên khung tre, chỉ là cố định đơn giản để trông mắt và cao cấp hơn chút thôi. Thời gian ba tiếng, Ngọc Khê vẫn còn dư hai tiếng hai mươi phút: "Xong , chúng thôi."

Tổ chương trình: "........."

Hai mươi phút , nhóm Ngọc Khê tiến làng. Ngôi làng khá lớn, thấy của tổ chương trình đang theo các gia đình khác để đổi đồ. Đã trôi qua một tiếng , Ngọc Khê đồ đạc trong tay họ, đổi qua đổi giá trị đều quá mười tệ.

Ngọc Khê dẫn né tránh những nhóm khác, cô mục đích rõ ràng: Tìm nhà nào to nhất, cổng xịn nhất, giàu nhất trong làng.

Sự phân hóa giàu nghèo trong làng khá lớn. Có những nắm bắt cơ hội phát triển khu du lịch, đường lối ăn nên phất lên, trong sân còn đỗ cả xe nhỏ, nhà chắc chắn tiền.

Ngọc Khê lịch sự . Trong nhà trẻ, chỉ ông bà nội ở nhà, những chủ đều kinh doanh hết .

Thấy bà cụ đeo vòng ngọc tay, Ngọc Khê liếc một cái, ừm, giá hàng vạn tệ. Cô mỉm lấy mấy bức tranh cắt giấy : "Bà ơi, chúng cháu đang chương trình, đây là tranh do tự tay cháu cắt: Phúc Lâm Môn, Niên Niên Hữu Dư, còn cả hình con giáp của năm nữa, bà xem thấy thế nào ạ?"

Lúc đầu bà cụ cũng vui lắm vì mấy tốp đến phiền , nhưng "giơ tay đ.á.n.h mặt ", đang phim, vì nghĩ cho con trai nên bà cứ nhẫn nhịn. Bà quy tắc đổi đồ, định bụng sẽ từ chối thẳng thừng, nhưng khi thấy tranh cắt giấy thì thích mê: "Ái chà, cắt khéo quá, tự tay cháu cắt đấy ?"

Ngọc Khê gật đầu: "Vâng ạ, nếu nhà bà giấy đỏ đủ lớn, cháu sẽ cắt tặng bà miễn phí một bộ nữa."

Bà cụ tin ngay: "Không cần, cần . Đổi chác thế nào bà quy tắc , ba bức bà đều thích cả."

Nói xong, bà cụ bắt đầu quanh đồ đạc trong phòng khách, mắt dừng ở bộ ấm chén đặt bàn, cả một bộ chỉnh: "Bà cũng chiếm hời của cháu, tranh là cháu thủ công, bà mắt mà, ba bức rẻ , lồng khung giá trị còn cao nữa. Thế , bà đổi bộ ấm cho cháu."

Người lớn trong nhà Ngọc Khê đều mê , còn cả bộ sưu tập ấm chén cổ. Dù bộ mắt đồ cổ nhưng cũng giá trị, chạm tay , Ngọc Khê đặt xuống ngay: "Bộ ấm đến cả ngàn tệ chứ, quý giá quá ạ."

Bà cụ ngước mắt Ngọc Khê, cảm tình dành cho cô càng tăng thêm: "Lại còn là hiểu hàng nữa. Đây là con trai bà mua về cho ông lão, mà ông chẳng thích uống mấy. Đừng nó bày ở phòng khách, chứ dùng một nào . Đằng nào thì để đây đợi tụi nhỏ về, khéo vỡ mất, chẳng thà đổi lấy thứ bà thích."

Thợ phim: "......." là ai? Đây là ? Một ngàn tệ á?

Tranh cắt giấy của Ngọc Khê đúng là rẻ, nhưng cũng đến mức một ngàn tệ. Ngọc Khê mỉm : "Từ lúc sân, cháu thấy nhà treo ít đồ thủ công bằng tre tinh xảo, nhà nghề mây tre đan ạ?"

Bà cụ nắm lấy tay Ngọc Khê: "Mắt tinh đấy, đúng , nhà bà chuyên đồ tre thủ công, mà dạo ăn cũng khó khăn lắm!"

Bà cụ thấy cô gái thật hợp duyên, khéo !

Ngọc Khê bảo: "Bà giấy ạ, cho cháu gửi bà điện thoại. Thú thật với bà là cháu hứng thú với các mặt hàng thủ công mỹ nghệ từ tre."

Bà cụ thể nuôi dạy mấy con trai xuất sắc thì mắt đương nhiên tệ. Bà trong lòng rằng lòng nhất thời của báo đáp , việc ăn của con trai cả quả thực ngày càng khó, hôm nay chính là bước ngoặt: "Có, , bà lấy ngay đây."

Bà cụ lấy cuốn sổ tay , Ngọc Khê né ống kính máy , nhanh chóng tên công ty sản xuất vật phẩm ăn theo của và để điện thoại, đó đưa cho bà cụ: "Đây là điện thoại công việc của cháu, lạ bà cứ nhắn tin , cháu thấy sẽ gọi ngay."

Bà cụ cẩn thận cất : "Ây, , quá."

Thợ phim: "........" Lần đạo diễn chắc chắn !

Vì thời gian còn nhiều, đồ đổi xong, bà cụ cứ kéo tay Ngọc Khê nỡ buông. Ngọc Khê cũng chẳng bộ tới lui nên dẫn chơi luôn.

Bà cụ vốn đang cô đơn nên càng vui vẻ, mang trái cây mời, đồ mua từ thành phố về: "Ăn nhiều , là trái cây nhập khẩu, vị ngon lắm đấy."

Mấy đứa trẻ thấy Ngọc Khê gật đầu mới lễ phép cảm ơn bà mới ăn.

Bà cụ thích trẻ con: "Ba đứa đứa nào là con cháu?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-828-cat-giay.html.]

Ngọc Khê chỉ Nung Nung và Thước Thước: "Cặp sinh đôi là con cháu, còn bé là con nhà chú em."

Bà cụ gặp cháu nội thường xuyên, thấy ba thằng nhóc mập mạp thì quý vô cùng: "Bà các cháu đang chương trình, chắc là vất vả lắm nhỉ."

Ngọc Khê kể sơ qua về chương trình và quy tắc chơi. Bà cụ xong thì xót xa hết mức: "Năm ngày trời, chắc chắn là ăn ngon . Đợi lát nữa , bà gói cho ít đồ, là đồ bà tự tay dịp Tết đấy: lạp xưởng, thịt hun khói, đúng , còn sườn và cá khô nữa, để bà hái thêm ít rau."

Thợ phim: "......." Bà ơi, rõ ràng hai nhà chẳng chịu khổ tí nào cả bà ơi! Bà mà để ba nhà thấy câu , họ sẽ cả đạo diễn đấy.

Ngọc Khê từ chối, mỉm : "Tấm lòng của bà chúng cháu xin nhận ạ, nhưng chúng cháu nhất định tuân thủ quy tắc."

Bà cụ bộ ấm chén đóng gói: "Hay là bà đổi cho các cháu thứ khác nhé?"

Ngọc Khê: "Thực sự cần bà ạ, thế là đủ lắm . Chúng cháu đến đây ba ngày , cũng sắp rời thôi."

Bà cụ trong lòng đầy tiếc nuối: "Vậy ."

Ngọc Khê chơi thêm một lát, thấy thời gian vặn mới dậy cáo từ. Bà cụ ép ba đứa trẻ nhận một ít trái cây, Ngọc Khê từ chối, lũ trẻ đúng là cần ăn thêm hoa quả.

Đường về cực kỳ nhẹ nhàng, vợ chồng Diêu Trừng Ngọc Khê với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Ảnh Ảnh như một "ông cụ non" cảm thán: "May mà bác dâu, chứ bố con chắc chắn c.h.ế.t đói mất thôi."

Nung Nung đầy tự hào: "Mẹ tớ là lợi hại nhất."

Về đến nơi, thợ phim nghĩ đến biểu cảm của đạo diễn mà bỗng thấy hưng phấn hẳn lên.

Ba gia đình khác về , đồ đổi bày hết bàn dài. Ngọc Khê liếc mắt một cái tính giá trị: Nhà họ Hồ đổi một cái xẻng sắt.

Vợ chồng MC khéo mồm khéo miệng đổi một cái chảo rán cũ, cũng khá .

Nhà họ Hà cầm chai nước lọc, điểm xuất phát cao, nhưng đổi một quả dưa hấu, cũng coi như tệ.

Mọi đều đổ dồn ánh mắt chiếc hộp gỗ của hai nhà Ngọc Khê. Chỉ cái hộp thôi thấy toát lên vẻ cao sang, quyền quý, "thanh lịch kín đáo mà đầy nội hàm" .

Tổ chương trình từ lúc xem Ngọc Khê biểu diễn cắt giấy tại chỗ luôn dự cảm chẳng lành, giờ thấy cái hộp thì dự cảm đó quả nhiên thành hiện thực.

Ban đầu Diệp Dĩnh định mỉa mai vài câu, nhưng thấy cái hộp thì tức đến nỗi mặt suýt thì biến dạng.

Hai nhà thì mắt tròn mắt dẹt kinh ngạc.

Sau đó, biên tập viên cùng kể quá trình đổi đồ. Ba nhà đều diễn bình thường, từ món giá trị nhỏ đổi lên món giá trị lớn dần.

Cuối cùng là kể quá trình nhà Ngọc Khê đổi đồ.

Toàn bộ nhân viên xong: "........"

Không chỉ đổi bộ ấm chén ngàn tệ dùng nào, mà còn bàn bạc xong một vụ ăn?

Đạo diễn: "......." Chẳng lẽ đây chính là chân lý: Đại lão đến cũng vẫn là đại lão ?

 

Loading...