Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 832: So sánh chính là đau thương
Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:44:10
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Họ nghĩ đến việc tổ chương trình sẽ bày trò, nhưng ngờ biến thái đến mức : tự kiếm tiền!
Hơn nữa trừ Ngọc Khê , những còn đều là dân nội địa "vịt cạn", kiến thức về hải sản thực sự nhiều, cua tôm thì còn , chứ những thứ khác thì chịu.
Tổ chương trình mặc kệ sắc mặt của các gia đình, hối thúc lên xe xuất phát ngay lập tức.
Niên Canh Tâm thực sự sợ, thậm chí còn đặc biệt vui vẻ. Chị dâu từ nhỏ lớn lên ở vùng biển, chuyện khác gì về nhà ?
Chỉ tiếc là tổ chương trình , đạo diễn càng . Họ nghĩ quy tắc chỉ vì cắt nguồn tiền, bởi vì trong đợt đầu tiên, hai nhà Ngọc Khê sống quá sung sướng .
Xe chạy một tiếng đồng hồ cuối cùng cũng đến nơi. Bãi biển phim khá hẻo lánh, gần đó làng chài nhưng cách một đoạn khá xa.
Đến nơi, xuống xe. Công cụ của mỗi nhà đều phân phát sẵn, công bằng, dụng cụ y hệt .
Niên Canh Tâm ngơ ngác những món đồ hình thù kỳ quái trong xô, lấy một cái móc sắt: "Cái dùng để gì ạ?"
Ngọc Khê liếc cái móc dây thép: "Để bắt móng tay đấy."
Niên Canh Tâm cầm những thứ khác lên, Ngọc Khê lượt giới thiệu: "Cái để cạy hàu, cầu gai, cái đào ngao. Dụng cụ thật đầy đủ, tổ chương trình cũng đầu tư nghiên cứu đấy."
Thợ phim: "........"
Từ lúc Lữ tổng bắt đầu giới thiệu là dự cảm chẳng lành. Quả nhiên cô đều nhận hết, nhận thì chắc chắn sẽ dùng. Đạo diễn tính sai . Sau đó dần cảm thấy tê liệt, rốt cuộc thứ gì mà Lữ tổng ?
Các gia đình lĩnh xong dụng cụ và tản tìm kiếm. Lúc chẳng ai hợp tác cả, vốn dĩ đồ nhiều, thể hiện tinh thần đồng đội xong chia thì nhà chẳng bán bao nhiêu tiền, thà rằng ngay từ đầu cứ tách , ai bản lĩnh nấy . Với suy nghĩ đó, ai đường nấy.
Niên Canh Tâm thấy hết mới hỏi: "Chị dâu, chúng hướng nào?"
Ngọc Khê thấy các gia đình khác đều tìm bãi cát, cô chỉ tay về phía đống đá: "Đến ghềnh đá ."
Niên Canh Tâm một tay dắt một đứa trẻ: "Vâng."
Ngọc Khê : "Chỗ lúc thủy triều rút nếu may mắn thể bắt nhiều ốc hương, đương nhiên cũng cả cua các loại, chỉ là hôm nay vận may của thế nào thôi."
Niên Canh Tâm thực sự bao giờ cào hải sản, những thứ đối với lạ lẫm, Diêu Trừng cũng . Hai vợ chồng còn hưng phấn hơn cả lũ trẻ. Niên Canh Tâm hỏi: "Ốc hương giá chị?"
Ngọc Khê: "Có giá chứ, đắt hơn mấy loại sò ngao nhiều. Nó to, nặng cân, bắt một xô là tiền cơm những ngày tới luôn ."
Niên Canh Tâm xoa hai bàn tay , chuẩn một mẻ lớn.
Vì bao trọn khu vực nên ngoài, ai đụng . Vừa mới đến nơi, Ngọc Khê thấy chiến lợi phẩm. Dưới một tảng đá chút nước, trong khe hở lộ cái càng cua: "Đợi chút."
Nói Ngọc Khê thụp xuống. Tảng đá nặng vần nổi, cô nhanh chóng đeo đôi găng tay , kẹp chặt cái càng lôi nó , ném xô: "Con nhỏ , mùa tuy béo lắm nhưng cũng bán giá."
Mấy đứa nhỏ hò reo ầm ĩ, ngưỡng mộ vô cùng. Nung Nung: "Mẹ lợi hại quá."
Vợ chồng Niên Canh Tâm mắt cũng sáng rực lên.
Ngọc Khê bãi đá khá rộng, cô nhíu mày dặn: "Chúng đừng cùng một chỗ. Mọi chú ý kỹ các khe đá, sẽ dạy nhận ốc hương. Một lát nữa Canh Tâm, hai vợ chồng chú em một bên, dẫn bọn trẻ một bên."
Niên Canh Tâm ý kiến, cũng tự tay thử: "Vâng ạ."
Sau đó Ngọc Khê vội bắt ngay mà dạy vợ chồng Niên Canh Tâm nhận ốc hương và một loại hải sản ăn . Dạy vài phút xong, cô xua hai vợ chồng chỗ khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-832-so-sanh-chinh-la-dau-thuong.html.]
Thực tế là nếu lớn lên ở vùng biển thì bắt hải sản khó lắm. Mắt xuể, khi đồ ngay chân mà cũng chẳng thấy .
Ngọc Khê nhiều năm bắt hải sản nhưng hề lạ tay, cô nhanh chóng tìm cảm giác. Cô dặn lũ trẻ chú ý an chân, còn thì tay bắt mấy con ốc hương lớn, chỉ vài con một cân .
Trẻ con đông, nhiều mắt nên cũng phát hiện ít đồ, còn thấy cả mấy con vẹm xanh khá lớn. Ngọc Khê chê cạy nó tốn sức mà đáng tiền nên bỏ qua luôn, định bụng vài ngày tới đào một ít để ăn, chứ mang bán thì bõ công, lãng phí thời gian.
Ở ghềnh đá nhiều vũng nước kẹt , Ngọc Khê phát hiện ít hải quỳ nhưng khó đào quá nên thôi. Bù cô nhặt mấy con cầu gai, to bằng nắm tay lớn, béo.
Mọi ngóc ngách Ngọc Khê đều thể tìm thấy đồ, đừng là lũ trẻ sùng bái, ngay cả thợ phim cũng trợn tròn mắt: Sao chẳng thấy gì nhỉ?
Cái xô của Ngọc Khê nhỏ, chẳng mấy chốc nửa xô ốc hương và bốn con cua. Những thứ khác Ngọc Khê thực sự lọt mắt xanh, tốn thời gian mà quá nhỏ, nặng cân.
Phía một vũng nước lớn hơn, Ngọc Khê chớp mắt ngẩng đầu trời. Cô thấy vận may của đúng là quá . Cô bình tĩnh đếm: sáu con cầu gai, hơn nữa con nào con nấy to. Cô thầm nhẩm tính giá cầu gai, tâm trạng vui vẻ ngân nga hát.
Nhanh chóng bắt cầu gai cho xô, chúng chiếm kha khá diện tích. Đây là cầu gai hoang dã đấy, món nhum hấp trứng nghĩ thôi thấy ngon .
Thước Thước hỏi: "Mẹ ơi, cái ngon lắm ạ?" Cậu nhóc nhận lén nuốt nước miếng.
Ngọc Khê gật đầu: "Ừm, ngon tuyệt vời, cực kỳ tươi."
Mắt Thước Thước sáng lên nhưng tiu nghỉu: "Mẹ ơi, ăn, bán lấy tiền ạ."
Ngọc Khê bốn đứa nhỏ cái xô: "Chúng bắt nhiều một chút, giữ một nửa, tối nay món ngon cho các con."
Nung Nung hỏi: "Thật ạ?"
"Mẹ là ."
Về điểm mấy đứa trẻ tin tưởng, Ngọc Khê là uy quyền tuyệt đối trong nhà, hiếm khi ai phản bác.
Ngọc Khê từ tâm thế chơi giờ tràn đầy động lực. Vì bữa ngon của con trẻ, động tác của cô nhanh hơn hẳn, bắt cũng nhiều hơn. Chẳng mấy chốc ốc hương đầy tràn xô, cũng nhờ khu ai ghé qua.
Ngọc Khê nhặt hết cầu gai , đặc biệt cởi áo khoác ngoài để bọc cầu gai . Thợ phim mà cạn lời, theo ít ngôi nên hàng hiệu, cái áo còn đắt hơn cả đống cầu gai nhiều.
Vẫn còn dư khá nhiều thời gian, Ngọc Khê tìm thêm vài con nhum nữa, còn bắt hai con bạch tuộc. May mà lũ trẻ nhà cô là con trai, gan , chứ đổi là con gái chắc hét toáng lên .
Hết giờ, Ngọc Khê gắng sức xách cái xô nặng trĩu về, mấy thằng nhóc thì xách bọc áo khoác, vui vẻ hát hò.
Họ nhanh chóng hội quân với vợ chồng Niên Canh Tâm. Đồ hai vợ chồng nhặt nhiều bằng Ngọc Khê, dù cũng thể so với lớn lên ở biển.
Khi về xe RV, các gia đình khác vẫn về. Hai cái xô của nhà Ngọc Khê đầy ắp, cực kỳ nổi bật.
Đạo diễn: "......." Bình tĩnh, bình tĩnh, nhất định bình tĩnh!
Đợi thêm một lát, ba nhà mới lục tục kéo về. Ai nấy mặt mũi đầy cát, nhem nhuốc, quần áo bẩn thỉu, nhưng trong xô thực sự chẳng bao nhiêu đồ, là mấy loại sò ngao lặt vặt.
Đạo diễn: "........" Sự tương phản quá lớn .
Ba nhà cũng thấy hai cái xô của nhà Ngọc Khê: "........"
Họ về nhà luôn, so kè với cái nhà "biến thái" nữa!