Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 833: Quýt dày có móng tay nhọn

Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:44:12
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7Kq3X8wB6O

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đạo diễn bình tâm một lát, trong đầu tính toán đủ đường. Không thể cứ tiếp tục thế ! Ông nén đau lòng liếc hai xô hải sản thêm nữa. Lúc đến đây ông đặc biệt hỏi giá, để ép giá chơi nên mới là tính theo giá thu mua, mà vẫn c.h.ử.i thề — dù ép giá thì nhặt đồ đắt tiền, tính sơ sơ cũng mấy trăm tệ .

Cứ đà thì chơi bời gì nữa? Chẳng lẽ thêm một tập về cuộc sống du lịch hạnh phúc của nhà họ Lữ ?

Biên tập hạ thấp giọng: "Đạo diễn, ông xem?"

Đạo diễn mặt cảm xúc, bật dậy: "Được , tính tiền ."

Biên tập đạo diễn, cứ cảm thấy đạo diễn sắp đổi quy tắc, vẻ như định tung chiêu cuối . chứng kiến cảnh "vả mặt" quá nhiều, cũng thấy đau giùm cho cái mặt của đạo diễn.

Rất nhanh tiền tính xong. Ba nhà khá đồng đều, mỗi nhà hơn bốn mươi tệ. Nhà Ngọc Khê thì gấp mấy đó, đây là giữ một nửa cầu gai đấy, nếu thì vượt mốc sáu trăm là chuyện nhỏ.

Đạo diễn hít một sâu: "Mọi nhận tiền , xin thông báo quy tắc của những ngày còn . Chủ đề du lịch là 'Du lịch nghèo'. Nghèo nghĩa là trong tay các bạn sẽ tiền dự trữ, bộ đồ dùng và thực phẩm đều đổi bằng lao động. Có nghĩa là, tiền kiếm hôm nay chỉ dùng cho hôm nay, qua ngày hôm nay sẽ mất hiệu lực và thu hồi."

Lời dứt.

Ngọc Khê khẩy. Cô ngay đạo diễn cứ đảo mắt liên tục là chẳng lành, nhắm .

Ba gia đình còn vốn đang thấy cực kỳ bất bình khi thấy đống tiền của nhà cô, nay quy tắc mới thì cuối cùng cũng thấy cân bằng trở . Diệp Dĩnh lộ rõ vẻ hả hê: Kiếm nhiều thì , tiền thừa chẳng vẫn nộp cho tổ chương trình ?

Ngọc Khê đạo diễn: "Ý ông là chỉ cần để thừa tiền là đúng ?"

Đạo diễn gật đầu: "."

Ngọc Khê mấy con cầu gai chân: "Có nghĩa là, chúng tiêu như thế nào các ông cũng sẽ quản đúng ?"

Đạo diễn cảnh giác. Dựa kinh nghiệm chung sống ở tập , lời Lữ tổng đều thâm ý cả. Ông suy xét kỹ các kẽ hở mới đáp: "Tiêu thế nào chúng quản, nhưng nguyên liệu mua hôm nay tính cho ngày mai, rau thịt mua bằng tiền hôm nay chỉ phép chui bụng trong hôm nay."

Ngọc Khê đạo diễn, ừm, khôn đấy: "Được."

Đạo diễn khẽ thở phào: "Hoạt động hôm nay kết thúc tại đây, nhận tiền xong các bạn thể mua nguyên liệu . Tập dầu muối mắm dấm cung cấp miễn phí, còn hành động ngày thứ hai sẽ thông báo sáng mai."

Ba nhà lúc đầu còn lo bốn mươi tệ mua gì, giờ dầu muối miễn phí thì chỉ cần mua thức ăn là đủ, điểm khó duy nhất là lên trấn mua, mà trấn thì cách đây tận năm cây .

Cũng may tổ chương trình bày trò thêm, họ cung cấp xe điện, nếu ai chịu chi tiền xăng thì cho mượn cả ô tô.

Các gia đình khác thì ở rửa nồi, thì tranh thủ nhặt thêm ít hải sản, riêng hai nhà Ngọc Khê thì bất động.

Niên Canh Tâm hỏi: "Chị dâu, mua thức ăn ạ?"

Ngọc Khê bắt hải sản xong, đầy mùi tanh nên khó chịu vô cùng: "Không . Cả nhà về tắm rửa đơn giản qua một chút, quần áo ngâm đó, chiều về giặt."

Diêu Trừng ngẩn : "Dạ?"

Ngọc Khê dắt hai con trai : "Nấu nướng gì tầm nữa. Trong tay năm trăm tệ cơ mà, lên trấn tìm quán cơm mà ăn. Tổ chương trình bắt buộc tự nấu . Mau tắm rửa , xong sớm sớm."

Niên Canh Tâm: "........" Anh phục chị dâu sát đất, đường nào chị cũng chạy !

Ngọc Khê lên xe RV, hừ lạnh một tiếng. Tổ chương trình "kế Trương Lương" thì cô "thang qua tường". Tập nếu tổ chương trình yêu cầu thì cô sớm cầm tiền ăn cơm nhà dân , thật tưởng cô ham hố nấu cơm ngoài trời chắc!

Lúc đầu thì còn thấy thú vị, chứ ăn mấy bữa xong thì xin nhé, hứng thú bay sạch !

Tuy liên tục nhưng Ngọc Khê và Niên Canh Tâm cũng mang theo nhiều hành lý, chỉ mang đồ của một đợt , đợt tự khắc trợ lý lo liệu gửi tới!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-833-quyt-day-co-mong-tay-nhon.html.]

Tắm rửa xong, quần áo mới, còn một chút mùi tanh nào nữa, cả nhà sảng khoái bước xuống xe.

Tổ chương trình: "........" Vừa nãy họ đều thấy nhà định , pha xử lý gắt thật!

Đạo diễn nghẹn họng, đau nhói cả tim. Ông bao nhiêu ý tưởng hành hạ cũng đỡ nổi việc cách giải quyết. Tóm , ông hai nhà chịu khổ, nhưng cứ sống một cách cao sang quyền quý cho ông xem. Thật là đắng lòng!

Ngọc Khê chi năm mươi tệ tiền xăng. Vợ chồng Niên Canh Tâm dắt lũ trẻ , nhưng khổ nỗi một chiếc xe mà ba lớn bốn đứa trẻ là quá tải. Thợ phim theo thì lái thêm một chiếc xe nữa.

Cuối cùng, hai thợ phim mỗi một xe, xe của nhân viên còn trống hai chỗ, Ngọc Khê bảo Niên Canh Tâm dắt Ảnh Ảnh sang đó .

Ảnh Ảnh chịu: "Con với bác dâu cơ."

An Khang cũng vội vàng bày tỏ: "Con cùng xe với chị dâu." Cậu nhóc , chị dâu chỉ uy quyền ở nhà mà ngoài cũng lợi hại y như thế. Hèn gì bố dặn theo sát chị dâu!

Niên Canh Tâm méo mặt vợ, Diêu Trừng lườm một cái: "Em với chị dâu."

Cuối cùng Ngọc Khê quyết định: "Hai vợ chồng chú em xuống xe ."

Diêu Trừng lủi thủi xuống, Niên Canh Tâm: "......." Cứ như ham xuống lắm bằng.

Khi xe lăn bánh, Thước Thước tì cằm ghế hỏi: "Mẹ ơi, tính là tổ chương trình sẽ cho mượn xe nên mới cố ý thuê một chiếc đúng ?"

Ngọc Khê nén cơn buồn : "Nhìn thấu mà mới là đức tính ."

Thước Thước hì hì: "Con , . Mẹ sợ bác đạo diễn tức c.h.ế.t đúng ?"

Thợ phim: "........" Đạo diễn tức c.h.ế.t đây .

Quãng đường năm cây nhanh chóng đưa họ thị trấn. Một thị trấn ven biển sự phát triển hơn nhiều so với nội địa, gọi là trấn nhưng thực chất sầm uất chẳng kém gì huyện lỵ ở trong đất liền.

Đầu trấn một bến cảng nhỏ, nơi thu mua hải sản tấp nập nên trấn càng phồn hoa, khách phương xa cũng nhiều, các cơ sở hạ tầng dịch vụ đầy đủ, quán ăn mọc lên như nấm.

Với bốn trăm năm mươi tệ, Ngọc Khê chỉ cần để dành năm mươi tệ mua đồ ăn và đồ dùng cho buổi tối là đủ, còn tiêu sạch. Bốn trăm tệ thể gọi một bàn tiệc hải sản cực kỳ trò.

Cô tìm một nhà hàng vẻ ngoài sang trọng, chủ yếu là vì trẻ con nên vấn đề vệ sinh đặt lên hàng đầu.

Để giữ sự riêng tư, Ngọc Khê yêu cầu một phòng bao. Tuy ông chủ chút vui nhưng ông cũng ngốc, là đang chương trình nên đây là cơ hội quảng bá miễn phí!

nhân viên theo đông quá, đúng giờ cao điểm của quán.

Thực đơn mang lên, cô gọi vài món đặc sản. Rất , giá cả sát thị trường, tình trạng chặt chém. Món ăn nhanh chóng dọn lên, tổng cộng hết ba trăm tám mươi tệ.

Ngọc Khê vệ sinh, nhân lúc máy , cô vòng tìm ông chủ, trò chuyện với bà chủ quán. Ngọc Khê cũng là dân vùng biển nên am hiểu hải sản, đôi bên chuyện hợp gu. Trong lúc tán gẫu, cô tiết lộ ngày mai thể sẽ thuê kiếm tiền.

Ông chủ vẫn luôn vểnh tai ngóng: "Có thể đến quán chúng , quán đông khách, đang cần ."

Ngọc Khê hài lòng, giới thiệu luôn: "Chú em nấu ăn nghề, còn em dâu việc cũng tháo vát lắm."

Ngọc Khê thừa ông chủ chủ yếu là lên tivi để quán nổi tiếng, chứ chuyện họ việc ông chẳng coi trọng mấy.

Mục đích đạt , Ngọc Khê phòng bao, tay còn cầm túi hạt óc ch.ó do bà chủ tặng, bảo là đồ quê gửi lên cho Ngọc Khê một ít.

 

Loading...