Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 834: Không thể so bì

Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:44:13
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Quay phòng bao, Ngọc Khê đưa túi hạt óc ch.ó cho con trai, mỉm : "Bà chủ quán nhiệt tình quá, cứ nhất quyết đòi cho bằng ."

Niên Canh Tâm nghi hoặc chị dâu. Anh cứ thấy chị dâu vệ sinh lâu, cảm giác chị gì đó nhưng chị thì cũng chẳng dại gì mà hỏi.

Bữa cơm ăn xong thỏa mãn. Hai thợ phim mặt đờ , họ cũng đói, nghĩ đến cảnh về ăn cơm hộp là chẳng còn chút vị giác nào.

Sau đó cả nhà chợ mua thức ăn. Buổi trưa ăn hải sản nên giờ cũng còn mấy mong đợi, Ngọc Khê mua trứng gà, cánh gà giữa, một miếng thịt ba chỉ và thêm một ít đồ lặt vặt khác, tóm để thừa một xu.

Quay hiện trường ghi hình, ba nhà sớm ăn xong. Họ lẳng lặng hai nhà Ngọc Khê với ánh mắt hâm mộ ghen tị. Họ thì nấu nướng vất vả ngoài trời, thì quán đ.á.n.h chén, cái mặt bóng mỡ vẻ đầy mãn nguyện kìa, sự bất bình trong lòng họ càng lúc càng lớn.

Nhà Ngọc Khê chẳng quan tâm, ai về xe nấy ngủ trưa. Thợ phim cũng về báo cáo tình hình với đạo diễn.

Đạo diễn phẩy tay, ông sớm lường . Sau khi đả kích, ông vẻ càng đ.á.n.h càng hăng, ông tin là trị nhà !

Ngủ trưa xong, cả nhà Ngọc Khê cùng giặt quần áo. Ba nhà vẫn là "vịt cạn", hứng thú bắt hải sản vẫn dứt, dù thủy triều dâng nhưng họ vẫn thấy mệt mà kéo biển.

Hai nhà Ngọc Khê ai cả. Ngọc Khê lớn lên ở biển nên chẳng còn lạ lẫm gì, lũ trẻ cũng chơi chán, vợ chồng Niên Canh Tâm cơn hưng phấn ban đầu giờ cũng lười vận động, dù nhặt về cũng chẳng gì mới lạ.

Thế là hình ảnh tạo nên sự tương phản rõ rệt: Hai nhà Ngọc Khê giặt xong quần áo thì thong thả ghế ngắm phong cảnh.

Ba nhà còn thì đang "vật lộn" vì bữa tối.

Tổ chương trình: "........" Đột nhiên thấy đồng cảm với ba nhà !

Bữa tối do Niên Canh Tâm bếp. Vì tiền còn dư nhiều nên thịnh soạn, một bàn đầy ắp thức ăn, đông nên cũng đ.á.n.h chén sạch sành sanh.

Sáng sớm hôm , chẳng ai bữa sáng vì tiền cũng chẳng còn đồ ăn, tổ chương trình cũng cấp phát.

Bảy giờ sáng, thu dọn xong xuôi. Đạo diễn công bố quy tắc: "Hôm nay các bạn cần trấn thuê để kiếm tiền ăn cho ngày hôm nay và ngày mai."

Làm thuê ? Ngọc Khê đặc biệt bình thản. Vợ chồng Niên Canh Tâm thấy chị dâu thong dong nên cũng yên tâm theo.

Ba nhà thì bắt đầu lúng túng. Làm ông bà chủ, phu nhân nhiều năm, đột nhiên bảo thuê, nhất thời họ thực sự cái gì!

Đạo diễn hắng giọng, cố ý liếc Lữ tổng tiếp: "Hôm qua , tập là du lịch nghèo, thuê là bắt buộc. Được , thời gian hạn, bốn giờ chiều về đây."

Ngọc Khê bảo các con cầm theo ba lô của , bên trong quần áo dự phòng và bình nước.

Sau đó cô dẫn thẳng đến chỗ chiếc xe thuê hôm qua. Hôm qua trả tiền xăng , đạo diễn kịp phản ứng thì cô cho xe chạy mất. Cô chẳng bộ đạp xe điện giữa trời nắng .

Đạo diễn theo chiếc xe xa mà ngớ : "Họ lái ô tô ?"

Biên tập mấy định mà đạo diễn thèm để ý, giờ mới cơ hội: "Hôm qua Lữ tổng trả 50 tệ tiền xăng, ông là sẽ thu hồi ."

Đạo diễn: "......." Ông thực sự quên bén mất, cứ nghĩ tiền xăng tiêu hết nên để ý!

Biên tập vội vàng tránh xa một chút. Nhìn ba gia đình còn đang "ngơ ngác trong gió", hiểu thấy cảnh hài hước cực kỳ?

Ngọc Khê mục đích rõ ràng, lái thẳng đến quán ăn hôm qua. Nhà hàng mở cửa, ông chủ đang chuẩn mua hàng, thấy nhóm Ngọc Khê đến thì nhiệt tình vô cùng: "Đến thật , mau , mau ."

Ngọc Khê hào phóng bước , mở lời: "Hôm nay chúng đến thuê, ông xem sắp xếp công việc gì cho chúng ?"

Trong cuộc trò chuyện hôm qua cô tìm hiểu đôi chút: "Chú em cô nấu ăn giỏi thì phụ bếp, em dâu cô phục vụ một ngày, lũ trẻ thì sân giúp cho cá ăn, cho gà ăn là ."

Ngọc Khê hỏi: "Còn ?"

Ông chủ : "Cô cũng là dân vùng biển, theo thu mua hải sản."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-834-khong-the-so-bi.html.]

Ngọc Khê: "Được thôi. ông bụng nên mới nhận chúng , thế , ông chỉ cần trả lương cho ba lớn chúng , mấy đứa nhỏ coi như giúp thôi."

Ông chủ tính toán trong lòng, đáp: "Được, nhưng bữa sáng và bữa trưa quán lo."

Ông chủ nhóm Ngọc Khê ăn sáng nên lấy tiền đưa nhân viên mua bánh bao và cháo. Ăn sáng xong, Ngọc Khê theo ông chủ cảng thu mua.

Những con thuyền khơi từ sớm đều về.

Ông chủ tự hào khoe: "Hải sản quán lúc nào cũng tươi nhất."

Ngọc Khê cũng vui vẻ phụ họa: "Không chỉ tươi mà vị còn ngon, ông chủ đúng là ăn thật thà."

Ông chủ cảm thấy cô gái chuyện, hai hỉ hả.

Thợ phim kể từ lúc nhà Ngọc Khê dứt khoát tìm chỗ thuê là rơi trạng thái ngơ ngác. Ăn một bữa cơm mà luôn cả công việc ?

Cứ thấy gì đó mờ ám mà phát hiện . Anh nhớ hôm qua Lữ tổng vệ sinh lâu... Chắc chắn đây chính là sự thật ! Lữ tổng lợi hại thật, cả tương lai cơ đấy!

Đến cảng, từng thùng hải sản đưa lên bờ. Ông chủ những con thuyền hợp tác lâu năm. Ngọc Khê quan sát, thấy thu hoạch hôm nay khá , đồ nhiều.

Ông chủ gọi Ngọc Khê nhờ chọn hộ. Ngọc Khê hề tâm thái chơi, cô nghiêm túc phân loại, đeo găng tay việc cực kỳ tháo vát. Ngày bố cô thường buôn hải sản, việc phân loại đúng là sở trường của cô .

Ông chủ qua một cái thèm kiểm tra nữa, thầm nghĩ cô gái hề bốc phét, quả nhiên nghề.

Thợ phim: "......." Đây mới là đại lão thực sự. Anh chỉ hỏi: "Chị đại ơi, còn cái gì mà chị ?"

Việc thu mua buổi sáng kết thúc, hải sản chuyển về, đó còn đến các làng lân cận để thu mua rau củ.

Ông chủ cảm thán: "Hồi chợ, mấy năm nay thì nữa. Đừng rau ngoài chợ một vết sâu, to , chứ vị thì chẳng gì, càng ngày càng mất cái vị nguyên bản, còn khỏe mạnh nữa, rửa bao nhiêu nước cũng hết thuốc, khi dùng muối chà. Vẫn là rau ở làng hơn, tuy mã ngoài nhưng vị, an ."

Ngọc Khê thấu hiểu sâu sắc, mấy năm nay tình trạng lạm dụng t.h.u.ố.c trừ sâu đúng là điên cuồng thật.

Vào trong làng, Ngọc Khê ông chủ tinh tường đang diễn, dân trong làng đều nhận ông , chứng tỏ là khách quen. Cô càng cảm tình với ông chủ hơn, ăn tâm với thực khách, kiếm tiền thất đức.

Quay quán, Ngọc Khê hết việc chính. Đợi khi quán bắt đầu đông khách, cô dựa trí nhớ giúp ghi chép sổ sách, ghi thực đơn phụ giúp bà chủ.

Bà chủ quán cảm thán: "Con gái mà thông minh như cô thì chúng bớt lo bao nhiêu. Lên cấp ba mà nhất quyết chịu học hành t.ử tế, cứ đòi theo đuổi thần tượng như ma , còn mơ mộng hão huyền dấn giới giải trí, mà nẫu hết cả ruột."

Ngọc Khê im lặng. Hiện tượng là cá biệt. Với việc phổ cập máy tính, cập nhật điện thoại, ngày càng nhiều trẻ em mang giấc mộng ngôi , tận hưởng cảm giác săn đón. Tình trạng thể thấy rõ qua lượng dự thi các trường nghệ thuật những năm gần đây.

Thời gian trôi nhanh, một ngày kết thúc.

Ông chủ tính tiền lương cho họ. Vì mấy Ngọc Khê đều việc thực thụ, hề lười biếng màu, nên mỗi trả 50 tệ một ngày. Ông còn đưa thêm một ít nguyên liệu còn dư cho Ngọc Khê mang về.

Ngọc Khê: "Hôm nay phiền ông bà lắm , còn cầm hải sản về ạ."

Ông chủ : "Đồ để qua đêm dùng nữa , cô cứ cầm về !"

Ngọc Khê thì nhận lấy. Nhà hàng chú trọng nhất là sự tươi ngon.

Quay điểm ghi hình, ba nhà cũng về từ sớm, trông ai nấy như "cà tím sương muối đánh", ủ rũ hết cả .

Đạo diễn sự đối lập về tinh thần giữa hai bên: "........"

 

Loading...