Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 836: Phục sát đất

Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:44:15
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mặc dù khu du lịch lớn, nhưng đáng tiếc là quá đông , dù cào hải sản cũng chẳng bắt gì mấy.

Ngọc Khê cầm một tấm bìa các-tông, bên : "Cào hải sản, lớn mười tệ, trẻ em năm tệ, hải sản bắt tính tiền, tự lái xe theo."

máy phim nên gương mặt của Niên Canh Tâm dễ nhận diện. Đầu tiên là mấy cô gái trẻ tiến gần, Ngọc Khê đẩy nhẹ Niên Canh Tâm một cái, lúc chính là lúc cần dùng đến cái "mặt thương hiệu" đây.

Niên Canh Tâm: "........" Anh bảo mà, chị dâu để Diêu Trừng theo, hóa là chờ ở chỗ !

Phía Ngọc Khê cũng ít vây quanh, tin, Ngọc Khê giải thích lôi điện thoại : "Bãi biển chúng bao trọn gói, ngoài, hải sản cực nhiều. Đây là hải sản bắt hôm , cầu gai, ốc hương, còn nhiều loại sò ngao khác còn thèm nhặt ."

Niên Canh Tâm dù cũng là ngôi nhà nhà đều , tấm biển quảng cáo sống cộng thêm đoàn phim cùng, ai cũng đây lừa đảo.

Rất nhiều gia đình kéo đến đăng ký, cũng động lòng nhưng lên tivi nên đành dắt con bỏ .

Ngọc Khê thu tiền xé tấm bìa các-tông thẻ , đó bảo những thẻ về xe của chờ, lát nữa sẽ xuất phát.

Cả tấm bìa nhanh chóng xé hết, thứ tự của Ngọc Khê lên tới 140. Trong lòng cô thầm nhẩm tính tiền, tổng cộng một ngàn hai trăm tệ.

Ngọc Khê kéo Niên Canh Tâm: "Đi thôi, lên xe, chúng về."

Lên xe, Niên Canh Tâm cầm lái, Ngọc Khê vẫy tay hiệu cho theo . Thấy đoàn xe nối đuôi , cô mới thu tay .

Niên Canh Tâm hỏi: "Chị dâu, kiếm bao nhiêu?"

Ngọc Khê: "Một ngàn hai."

Niên Canh Tâm suýt chút nữa thì đ.â.m xe phía : " là tay bắt giặc mà!"

Ngọc Khê: "Hửm?"

Niên Canh Tâm gượng một tiếng: "Không, gì, ý em là chị dâu vạn tuế."

Nghĩ đến khuôn mặt ngơ ngác của đạo diễn, vang sảng khoái. Nhà họ chỉ trong một ngày thành vượt mức nhiệm vụ!

Thợ phim: "........" Pha xử lý đúng là đỉnh của chóp, Lữ tổng đúng là , đường nước bước cũng biến hóa khôn lường!

Về đến chỗ tổ chương trình, đạo diễn và nhân viên công tác đều nghệch mặt , ngây một hàng dài ô tô chạy tới: "Chuyện là thế nào?"

Biên tập cũng hoang mang: "Không, nữa!"

Lúc Ngọc Khê bước xuống xe, kể đầu đuôi sự việc, cuối cùng chốt một câu: "Đạo diễn , cách gì cũng , đây cũng là lãng phí tài nguyên thôi."

Đạo diễn: "......." Đầu ông choáng váng, do trúng nắng, mà là do m.á.u đang dồn lên não!

Ngọc Khê tủm tỉm, vẫy tay với đoàn phía : " dẫn qua đó."

dặn Niên Canh Tâm: "Mang hết mấy thứ mua , đúng , lấy thêm cái kìm nữa, lát nữa việc dùng đến."

Diêu Trừng và mấy đứa nhỏ chạy lên phụ giúp. Ngọc Khê dẫn bãi biển, thuyết trình, chỗ nào bắt con gì, cái lỗ như thế nào thì con gì, còn đích thực hành cách bắt móng tay bằng muối.

Sau đó cô bắt đầu bán những cái xô nhỏ mua. Trẻ con đông nên bán nhanh, mua bốn tệ bán mười tệ, vật hiếm thì quý, ai bảo chỉ hai mươi cái xô. Tiếp đó là dây thép, mười tệ mua một nắm lớn năm mươi cái, Ngọc Khê uốn từng cái một thành dụng cụ bắt móng tay, bán hai tệ một cái.

Chỉ riêng hai món thu về ba trăm tệ. Tính tổng cộng một ngàn năm trăm tệ, đấy là còn miễn phí muối kèm theo đấy!

Ngọc Khê trực tiếp nhặt đồ mà đóng vai trò hướng dẫn chuyên nghiệp, lúc thì chỉ cách bắt móng tay, lúc giúp bắt tôm tít. Bãi biển mấy ngày ai đụng nên đồ nhiều vô kể.

Gia đình nào cũng thu hoạch, nào giỏi thực sự bắt ít đồ giá trị. Một gia đình bỏ hai ba mươi tệ tiền cửa mà thu về vượt xa mong đợi.

Đạo diễn từ xa đám bãi biển thỉnh thoảng rộ lên tiếng reo hò, lòng đau như cắt: "Cậu xem, Lữ tổng nghiền nát về năng lực ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-836-phuc-sat-dat.html.]

Biên tập thầm đồng tình, nhưng ngoài mặt dám . Anh sắp trở thành hâm mộ của Lữ tổng , nào cũng chứng kiến thao tác của cô, chỉ quỳ xuống mà bái phục thôi, đạo diễn thực sự đấu .

Đạo diễn lẩm bẩm: "Hai nhà Lữ tổng so với ba nhà , cứ thấy ba nhà như khai thông đầu óc nhỉ!"

Biên tập: "........" Đây là tổn thương từ chỗ Lữ tổng nên tìm sự an ủi ở chỗ khác đây mà!

Rất nhanh đó cần Ngọc Khê chỉ dẫn nữa, đều nắm kỹ năng nhận . Ngọc Khê tìm một tảng đá xuống, thổi gió biển, ăn trái cây — đúng , là trái cây khách tặng, họ nhiệt tình quá nên cô đành nhận lấy.

Đạo diễn mặt cảm xúc tới: "Chỉ thôi đấy."

Ngọc Khê: "Vậy thì tiếc quá." Nếu tổ chương trình cho phép, cô thể giàu, kiếm chắc hũ vàng đầu tiên con đường du lịch luôn.

Đạo diễn xuống, bất lực hỏi: "Kiếm bộn nhỉ!"

"Vâng."

Vậy là tiền cho chuyến đủ. Đạo diễn : "Lữ tổng , cô chừa cho ba nhà con đường sống với, thật đấy!"

Ngọc Khê nghiêng đầu: "Chẳng chính cho họ đường sống ? Tính tìm cách kiếm tiền, ngược của ?" Đồng chí , thế là đúng ! Cái nồi đội nhé!

Đạo diễn: "........" Thôi, chuyện nữa, tuyệt đối vì sợ phản pháo !

Trên bãi biển, vì giới hạn thời gian nên lớn trẻ con chơi hăng hái. Niên Canh Tâm và Diêu Trừng cũng dẫn bốn đứa nhỏ cào hải sản, bắt ít bán cho những khách du lịch đang hăng say đó luôn.

Đạo diễn: "......." Ông nhận thức sâu sắc về khả năng kiếm tiền của hai nhà .

Đạo diễn nhịn : "Ba nhà chịu động não nhỉ? Cứ đ.â.m đầu việc chân tay!"

Biên tập cân nhắc một lát đáp: "Vì họ đều là bình thường." Thực sự chẳng mấy ai nhiều đường nước bước như Lữ tổng. Chẳng lẽ đầu óc của những ông chủ thành công đều cấu tạo khác ?

Thủy triều dâng lên, khách du lịch về. Lúc tiễn khách là đến công đoạn hai nhà Ngọc Khê nhận quà.

Ngọc Khê dạy bảo tận tình nên ai cũng cảm kích, thêm việc cô đuổi khách, giới hạn thời gian nên lòng du khách. Những ngại ngùng thì để đồ ăn mang theo xe cho họ.

Người tặng trái cây, tặng đồ hộp, đồ ăn vặt, cả thú nhồi bông nữa, đủ loại thượng thượng vàng hạ cám.

Ngọc Khê cũng tuyên bố rõ ràng: "Trừ đồ ăn , những thứ khác sẽ gửi đến cô nhi viện, mặt lũ trẻ cảm ơn tấm lòng của ."

Du khách càng thêm quý mến, máy kèm nên lời chắc chắn là thật!

Đợi hết cũng hơn ba giờ chiều. Bữa trưa hai nhà Ngọc Khê ăn trái cây. Ngọc Khê bãi biển, , máy ở đây nên đều ý thức, để một chút rác nào.

Ngọc Khê vươn vai: "Đi thôi, chúng đ.á.n.h chén một bữa." Có tiền thì cứ nuông chiều bản thôi, đằng nào cũng nấu cơm!

Niên Canh Tâm và lũ trẻ reo hò: "Hay quá!"

Niên Canh Tâm : "Chị dâu, thành phố ăn , ăn hải sản nữa, ăn món Tứ Xuyên ."

Ngọc Khê vỗ túi tiền: "Không vấn đề gì, chị chi một trăm, còn dùng tiền bán hải sản của mấy đứa, ba trăm tệ là đủ ."

Ngọc Khê nộp năm mươi tệ tiền xăng, tâm trạng vui vẻ vẫy tay chào đạo diễn, cả nhà kéo thành phố.

Đạo diễn: "........ Sao tự nhiên thấy thương cho ba gia đình quá nhỉ?" Nhìn kìa, ăn tiệm là ăn tiệm, đến ông còn thấy ghen tị!

Nhân viên tổ chương trình: "........" Họ còn nỡ đem so sánh nữa !

 

Loading...