Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 837: Tiền đâu rồi

Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:44:16
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thành phố càng thêm phồn hoa, là thành phố cảng phát triển sớm nhất nên nhà cao tầng mọc lên san sát, cái sự náo nhiệt ở nội địa hề . Họ tìm một quán ăn Tứ Xuyên, đối diện đường chính là một trung tâm thương mại đang tổ chức chương trình giảm giá lớn, bán sỉ lượng nhiều.

Niên Canh Tâm thấy thức ăn dọn lên mà chị dâu vẫn mải sang đối diện: "Chị dâu, ăn cơm thôi ạ."

Ngọc Khê "ừ" một tiếng nhưng vẫn tiếp tục quan sát. Ánh mắt cô chắc chắn lầm, bên đó đều là hàng hiệu đang giảm giá giao mùa, mức chiết khấu mạnh nhất lên tới 70-80%. Những nơi phát triển nhanh, đầu xu hướng như thế thì hàng tồn kho đáng tiền.

Ngọc Khê chạm túi áo, một ngàn bốn trăm tệ cô đều mang theo cả đây. Cô thu hồi ánh mắt, ăn tính toán trong đầu, dư quang liếc thợ phim một cái im lặng ăn cơm.

Ăn một nửa, Ngọc Khê dậy, lấy cớ vệ sinh. Chỉ vệ sinh thì thợ phim nam mới theo .

Thợ phim: "......." Đã tiền lệ đó nên cảm thấy cái "nhà vệ sinh" đơn giản chút nào.

Trời sập tối, dòng đông đúc, Ngọc Khê dễ dàng lách ngoài. Sang tới đối diện, cô dựa mắt của để chọn mua quần áo. Một ngàn bốn trăm tệ chỉ còn đúng một trăm tệ. Cảm ơn giảm giá, cảm ơn thanh lý kho, ngay cả quần áo năm ngoái cũng mang bán. Tuy ở vùng ven biển thì kiểu dáng thời nhưng mang về nội địa thì vẫn cực kỳ tân thời.

Ngọc Khê xách hai túi lớn, cô chìa khóa xe nên mở cốp bỏ khóa , chiếc xe định trả sớm.

Khi Ngọc Khê phòng bao, lũ trẻ ăn xong, mấy đứa nhóc đều tinh ranh cả, chẳng đứa nào hỏi .

Ngọc Khê ăn nốt phần cơm của , đồng hồ: "Không còn sớm nữa, chúng về thôi!"

Thợ phim liếc đồng hồ, gần nửa tiếng đồng hồ, dám chắc Lữ tổng chuyện đại sự gì đó.

Về đến điểm , ba nhà cũng về, đang ăn cơm tối. Để tiết kiệm tiền nên họ ăn uống đơn giản.

Thấy nhà Ngọc Khê về là nghỉ ngơi, ai cũng họ ăn tiệm, trong lòng tức nghẹn!

Sau bữa tối là khâu cuối cùng: công bố tiền kiếm trong ngày.

Nhà họ Hồ tăng thêm mười tệ, 70 tệ.

Vợ chồng MC vẫn là 60 tệ.

Nhà họ Hà dù cũng là dân kinh doanh, Hà lão bản cướp công việc của Ngọc Khê, tận dụng phận ông chủ truyền thông nên lấy mức lương cao 60 tệ một ngày. Cộng thêm tiền của mấy đứa trẻ tính một nửa, cả nhà 150 tệ.

Hà lão bản cảm thấy nở mày nở mặt, mặt lộ rõ nụ .

Cuối cùng là hai nhà Ngọc Khê: "Một ngàn bảy trăm tệ."

Hà lão bản: "Không thể nào."

Diệp Dĩnh chỉ tay nhà Ngọc Khê: "Họ gian lận."

Đạo diễn hắng giọng, kể cách nhà Ngọc Khê kiếm tiền. Hiện trường bỗng chìm một sự im lặng kỳ quái.

Mặt Hà lão bản xanh mét. Đặc biệt là khi cả hai đều là ông chủ, Lữ Ngọc Khê dùng cái đầu, còn ông ngốc nghếch dùng sức lao động để kiếm tiền, cao thấp lập tức phân rõ rệt. Nghĩ đến lúc chương trình phát sóng, sắc mặt của ông nội ở nhà chắc chắn sẽ khó coi, ông nhịn mà run lên, bắt đầu tự hoài nghi bản : Chẳng lẽ ông thực sự chỉ dựa cái bóng của gia tộc ? Mất sự che chở đó, ông liền hiện nguyên hình là kẻ tầm thường?

Diệp Dĩnh suýt thì c.ắ.n nát răng bạc, mím môi hỏi: "Họ , chúng cũng đúng ?"

Đạo diễn: "......." Tại cứ nhất quyết học theo Lữ tổng chứ? Quy tắc Lữ tổng phá cho tan nát , cách kiếm tiền thiếu gì , tự động não?

Diệp Dĩnh nhận câu trả lời, hỏi nữa.

Đạo diễn trấn an họ cho , còn tận bốn điểm du lịch nữa, ngạn ngữ câu "vạn nhất" họ phối hợp thì ông rắc rối to. Sau đó ông u ám sang vị Lữ tổng đang tỏ vẻ liên quan đến , cảm thấy đau dày: "Các vị cũng thể , nhưng chỉ một duy nhất."

Mắt Diệp Dĩnh sáng lên: "Ý ông là, hai nhà Lữ Ngọc Khê nữa?"

Đạo diễn: "....... Ừ."

Diệp Dĩnh lúc mới xuôi giận: "Thế còn ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-837-tien-dau-roi.html.]

Hai nhà còn cúi đầu bàn bạc.

Ngọc Khê ngáp một cái, thu chìa khóa xe , dắt các con tắm rửa ngủ. Hai ngày nay đúng là mệt thật.

Đạo diễn hai nhà Ngọc Khê lên xe RV ngủ, ba nhà đang thảo luận sôi nổi: "........" Ông hiểu gì mà thảo luận, kinh nghiệm của Lữ tổng thì cứ thế mà thôi, thảo luận thêm nữa thì nở hoa chắc, thể vượt qua ?

Ngọc Khê dắt con tắm, còn kèm các con học ngoại ngữ một lát nhanh chóng chìm giấc ngủ.

Sáng sớm hôm , cô lấy từ trong tủ lạnh xe RV sữa tươi, bánh mì, trứng gà, thịt xông khói và cả trái cây. Du khách nhiệt tình quá nên chẳng cần tốn tiền mua, bữa sáng đổi sang món Tây.

Vì trái cây nhiều nên Ngọc Khê dứt khoát ép hết thành nước quả, mỗi một ly, vẫn còn thừa ít thì cất tủ lạnh để trưa nóng thì uống.

Trứng rán, thịt xông khói áp chảo, bánh mì nướng nóng hổi, một bữa sáng cực kỳ phong phú.

Diệp Dĩnh cúi đầu cái bánh bao nguội ngắt từ hôm qua trong tay, hậm hực c.ắ.n một miếng, hạ thấp giọng: "Chồng , chúng nhất định kiếm nhiều tiền hơn nhà họ Lữ."

Vì để giữ thể diện, Hà lão bản khẳng định: "Chắc chắn ."

Sau bữa sáng, ba nhà vội vã rời . Ngọc Khê theo bóng dáng hối hả của họ: "Thủy triều còn rút, vả sáng sớm thế mấy khách du lịch ."

Thợ phim: "........" Tại lúc ? Anh đột nhiên cảm thấy Lữ tổng chút đáng sợ!

Ngọc Khê thực sự suy nghĩ của thợ phim, mà dù cô cũng chỉ khẩy một tiếng. Cô thì cũng chẳng tin, ngược còn cho là cô ý , cô việc gì chuốc lấy phiền phức.

Niên Canh Tâm trong tay tiền nên sợ nữa. Thấy chị dâu kiếm tiền, tưởng hai ngày còn thuần túy là du lịch: "Chị dâu, lát nữa lái xe loanh quanh mấy điểm tham quan gần đây nhé?"

Ngọc Khê: "Tiền ?"

Niên Canh Tâm ngẩn : "Vẫn còn thừa một ngàn bốn trăm tệ mà!" Theo kinh nghiệm đây, nếu chỉ ăn uống thôi thì sáu trăm tệ là đủ , vẫn còn dư chán!

Ngọc Khê: "Chị tiêu hết , chỉ còn một trăm tệ thôi!"

Niên Canh Tâm ngơ ngác: "Lúc nào ạ?"

"Lúc vệ sinh hôm qua đấy, nhịn nên tiêu sạch !"

Thợ phim: "........" Anh ngay là chuyện mà, nhưng mà mua cái gì ? Sao thấy? Tận một ngàn ba trăm tệ cơ mà!

Diêu Trừng cũng đờ : "Chị dâu, chị mua gì thế?" Cô cứ ngỡ những ngày còn sẽ thảnh thơi cơ!

Ngọc Khê: "Bí mật, đến lúc các em sẽ ."

Niên Canh Tâm: "....... Tiền hết , kiếm tiền ? Cào hải sản mang bán nhé?"

Ngọc Khê lười chẳng buồn tiếp lời Niên Canh Tâm. Mấy đứa nhỏ cũng cạn lời, lượt tản xa Niên Canh Tâm vì sợ lây cái sự ngốc nghếch !

Niên Canh Tâm thợ phim, nhịn hỏi: "Anh hiểu gì ?"

Thợ phim: "....... Không."

Niên Canh Tâm thở phào một cái, vỗ ngực: "Xem do chỉ thông minh của thấp, dù cũng đệm đáy , ít nhất cũng ngộ một chút."

Thợ phim: "........" Chẳng lẽ chỉ thông minh của thấp thật ? Nhìn bốn đứa trẻ tung tăng nhảy nhót phía , hình như chúng nó đều hiểu cả . Nhìn sang Niên Canh Tâm đang đuổi theo lũ trẻ, cũng chẳng buồn lo lắng nữa, vì thực sự hiểu gì hết!

Anh đổi sang nhà khác ? Ở đây cảm thấy chỉ thông minh của nghiền nát tan tành.

Ngọc Khê dẫn lũ trẻ chơi đến tận mười giờ sáng. Ba gia đình rời từ lúc hơn bảy giờ cuối cùng cũng , mặt mày ai nấy đều xám xịt. Hứng gió biển mấy tiếng đồng hồ, đổi là ai thì tâm trạng cũng thể nổi.

 

Loading...