Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 840: Đạo diễn

Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:44:19
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nếu thấy bên cạnh mấy cái dính bùn đất, Ngọc Khê thật sự tưởng đây là hàng xưởng thanh lý đại hạ giá. Cô quan sát kỹ mấy chiếc bình hít t.h.u.ố.c lá, vài cái trông cũ, bên cạnh còn vết nứt: "Mấy thứ là thu mua ở quê lên ?"

Chủ sạp lập tức nghiêm chỉnh . Trong đống đúng là đồ thu mua thật, nhưng phần lớn là do bọn họ tự nung. Bọn họ là một nhóm phối hợp với , để tạo cảm giác thật nên đặt mấy cái bình hít t.h.u.ố.c lá đổi từ sạp khác sang: "Cái mà cô cũng ?"

Ngọc Khê cầm cái vết nứt lên ngửi thử: "Có mùi giấm."

Chủ sạp bao giờ chú ý đến việc , cầm lấy ngửi một cái, đừng là thật nha. Thấy đó là cái nát nhất, ông cũng chẳng bận tâm, lúc đổi về hình như là đồ tặng kèm.

Ngọc Khê hứng thú với những chiếc bình tinh mỹ, ngược cực kỳ hứng thú với cái bình vết nứt tay, nhưng mặt biến sắc. Cô kỹ , đây quả thực là đồ thời Càn Long. Bình hít t.h.u.ố.c lá bằng sứ lưu truyền đời là nhiều nhất, nhưng đồ thời Khang Hy, Càn Long là trân quý nhất. Nếu cô nhầm, đây còn là loại vẽ men ngũ sắc.

Đây là loại bình hít t.h.u.ố.c lá cao cấp . Cũng nhờ đây ở thành phố G cô từng chạm qua đồ thật, đặc biệt học hỏi từ Trịnh Mậu Nhiên, khi về còn cùng ông nội nghiên cứu thêm. Lúc mới học cô xem đồ sứ nhiều nhất là thanh hoa, đó mới dần tiếp xúc với các loại cao cấp hơn.

Ngọc Khê thấy chủ sạp cứ chằm chằm, liền mỉm đặt chiếc bình xuống, cầm thêm mấy cái hoa văn mắt. Xem diễn viên đóng phim nhiều nên Ngọc Khê thấy kỹ năng diễn xuất của cũng khá. Cô chọn hai cái , một cái : "Một trăm hai mươi tệ nhé. Nếu thấy màu sắc lạ mắt, cái bình nát thế đưa cũng chẳng thèm."

Ngọc Khê sẽ dại gì mà là đồ tặng kèm, dân buôn bán tinh ranh lắm, bạn là đồ tặng kèm thì thấy vấn đề lớn. Bạn chê bai nhưng vẫn đưa giá tiền, chứng tỏ bạn thích, nhưng vì nó nát nên chỉ đáng giá hai mươi tệ.

Chủ sạp thực sự cao thủ về bình hít t.h.u.ố.c lá, ông đến đây chỉ để trông sạp bán hàng thôi, liền nhanh chóng thu tiền: "Chốt đơn."

Ngọc Khê bỏ mấy chiếc bình túi, đó tiếp tục xem các sạp khác. Ở mấy sạp phía , Ngọc Khê cũng thấy những chiếc bình sứ tương tự: "......." Quả nhiên đều từ một lò mà !

Trong lòng Niên Canh Tâm cứ như mèo cào, mãi đến khi khỏi phố đồ cổ mới dám hỏi: "Chị dâu, cái vết nứt là đồ thật ?"

Ngọc Khê đồng hồ: "Chị xem thì là đồ thật, thời Càn Long, còn là hàng cao cấp. Tìm một chỗ giám định xem ."

Thợ phim: "........" Thật ? là ai? Đây là ? Sau đó nghĩ , nếu là thật thì thứ đáng tiền lắm, và quan trọng là... điểm nổ của chương trình tới !

Cả nhóm nhanh chóng lên xe, Niên Canh Tâm cầm lái, Ngọc Khê lấy lật xem , xác nhận nữa: là đồ thật!

Khi tìm một cửa hàng đồ cổ uy tín tiếng, đại sư giám định xong khẳng định đúng là đồ thật, còn đưa mức giá: "Hai năm cuộc đấu giá một chiếc còn nguyên vẹn là một triệu rưỡi, cái vết nứt khá nghiêm trọng, nhưng vẫn giá trị sưu tầm lớn. Cô bán ? Bán cho cửa hàng chúng , trả một triệu tệ."

Ngọc Khê chiếc bình rửa sạch, vết nứt đúng là nhỏ. Dù giá đấu giá cao nhưng còn mất phí thủ tục nữa.

Thợ phim: "........" M... một triệu tệ? Mặt đau quá, hôm qua còn nghĩ hôm nay Lữ tổng thể phá mốc vạn tệ, hôm nay cô chơi luôn tiền triệu. Không , tim chịu nổi.

Ngọc Khê bàn bạc với Niên Canh Tâm một chút quyết định bán. Lấy tiền ngay trong ngày cho xong chuyện, đỡ bao nhiêu phiền phức, chứ mang cái về thì rắc rối lắm.

Đại sư vui mừng: "Tốt, quá, chuyển khoản chứ?"

Ngọc Khê và Niên Canh Tâm ngượng ngùng, ví tiền và thẻ ngân hàng của họ phép mang theo. Ngọc Khê : "Đưa một tờ chi phiếu chín trăm năm mươi ngàn tệ, còn đưa năm mươi ngàn tiền mặt."

Đại sư việc dứt khoát, tiền trao cháo múc, Ngọc Khê nhận tiền.

Niên Canh Tâm tra địa chỉ cô nhi viện điện thoại: "Chị dâu, rẽ , hai mươi phút là tới."

Đây là điều hai bàn bạc kỹ. Nhặt bảo vật trong chương trình, dù là dùng tiền của mua , khi phát sóng dư luận chắc chắn sẽ nhỏ. Nếu chỉ bán một vạn, khán giả sẽ coi như trò vui vì vả mặt đạo diễn bôm bốp, nhưng nếu vượt quá một vạn thì xin , dư luận nhất định sẽ chia hai cực, nhất là khi nhà Ngọc Khê thiếu tiền, tiền cầm sẽ nóng tay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-840-dao-dien.html.]

Cuối cùng họ quyết định, nhặt lộc ở địa phương thì trả cho địa phương, cô nhi viện là nơi nhất.

Đến cô nhi viện, Ngọc Khê dứt khoát lấy tờ chi phiếu đưa cho viện trưởng.

Thợ phim: "........" Cứ thế mà quyên góp luôn ? Quyên luôn? Đột nhiên cảm thấy sự ghen tị của thật xí!

Trong lời cảm ơn rối rít của viện trưởng, Ngọc Khê và Niên Canh Tâm lên xe, quên bảo thợ phim tấm biển của cô nhi viện. Công khai chương trình thế , đố viện trưởng và những khác dám tham ô tiền của lũ trẻ.

Viện trưởng tâm tính ngay thẳng, thực sự nhận tâm tư của Ngọc Khê, còn vẫy tay chào tạm biệt. Ngọc Khê cũng là vì lương tâm, lòng phòng thể , nhất là về phương diện tiền bạc, đây là tiền liên quan đến tương lai của các con.

Về đến nội thành, thợ phim mới sực nhớ hình như vẫn còn năm mươi ngàn tệ nữa.

Ngọc Khê giờ, thôi xong, chẳng nữa, cô lao thẳng đến khách sạn lớn đặt cơm hộp cao cấp. , loại cực kỳ sang trọng. Cô thống kê nhân tổ chương trình, tiền cơm hộp hết ba mươi lăm ngàn, mua thêm trái cây và nước giải khát, bốn mươi ngàn tệ hết sạch.

Ngọc Khê kiểm soát tiền , còn dư đúng mười ngàn tệ, giữ , nhất định giữ để địa điểm tiếp theo cả nhà du lịch vui vẻ, hưởng thụ một phen!

Khi Ngọc Khê về điểm tập kết, đạo diễn lao như một cơn gió: "Một triệu tệ là thật ?"

Ngọc Khê vẫn giữ vững thiết lập nhân vật, mỉm : "Vâng."

Đạo diễn ôm ngực, đau quá. Từ lúc nghiệp cấp ba ông bạn với tiền bạc, dù chỉ là tiền qua tay nhưng tiền đúng là thứ . Ông lụng vất vả, lo nghĩ bạc cả đầu, hết một chương trình cũng chẳng kiếm nổi một triệu tệ!

Lữ tổng chỉ chơi thôi, trọng điểm là chơi nha! Ăn ngon, uống , dạo phố một cái cũng nhặt bảo vật trị giá một triệu, đúng là so với chỉ nước c.h.ế.t quách cho xong!

Đạo diễn thẫn thờ hồi lâu mới phát hiện phía còn xe theo, khênh từng thùng từng thùng xuống: "Một triệu tệ cô mua cái gì ?"

Ngọc Khê giải thích: "Một triệu tệ thì quyên góp chín trăm năm mươi ngàn, còn bốn mươi ngàn mua cơm hộp . Những ngày qua tổ chương trình cũng mệt mỏi rã rời cả về thể xác lẫn tinh thần, vất vả cho quá."

Đạo diễn đờ mặt Lữ tổng: Cô cũng cô hành hạ chúng ? Thật sự dễ dàng gì. Nhìn những hộp cơm mở , mặt ông tươi như hoa, tiết kiệm một bữa tiền cơm : "Tốt, quá."

Sau đó ông như phát điên: "Mau, mau gọi điện thoại hủy cơm hộp buổi tối ."

Ngọc Khê: "........." Quên mất gọi điện , đồng hồ thế hình như hủy kịp .

Quả nhiên trợ lý gọi điện xong báo : "Người xong cả ."

Đạo diễn: "........ Cậu dẫn bán cơm hộp , cần giá gốc , rẻ chút cũng , miễn là mang tiền về!"

Trợ lý: "........." Lợi hại thật, đạo diễn của ơi, cái ý tưởng mà ông cũng nghĩ . Từ khi đấu trí đấu dũng với Lữ tổng, đường nước bước của đạo diễn cũng rộng mở hẳn .

Đạo diễn xoa xoa trái tim đang đau vì tiếc của, thu đồng nào đồng nấy.

Đến khi đạo diễn tính toán xong xuôi, sực nhận Lữ tổng vẫn còn dư tận mười ngàn tệ, cả ông chút nào. Điểm nhấn tập ư? Là màn tiêu tiền kiểu quý tộc của Lữ tổng ?

 

Loading...