Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 842: Đào hố
Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:44:21
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7Kq3X8wB6O
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Diêu Trừng cảm thán: "Mới hết ba ngàn tệ thôi !"
Ngọc Khê xếp từng món xe : "Ở đây cứ để chị lo, em đón Canh Tâm một chút ."
Diêu Trừng đáp: "Dạ, ạ."
Ngọc Khê bên sắp xếp xong thì Niên Canh Tâm cũng về tới, nhân viên bán hàng còn đích hỗ trợ vận chuyển tận nơi. Cốp xe của Ngọc Khê chứa nổi, để nhờ cả sang xe của tổ chương trình.
Lên xe tính toán , tiền trong tay vẫn còn dư hơn bốn ngàn tệ!
Đây là kết quả khi Niên Canh Tâm chọn đồ để mua, nếu mua loại bình thường thì chắc chắn còn dư nhiều hơn nữa.
Niên Canh Tâm hỏi: "Chị dâu, còn cần mua gì nữa ?"
Ngọc Khê tính toán trong lòng: "Ghé chợ mua than hoạt tính."
Nếu thực sự mưa lớn, xe RV chắc chắn sẽ ẩm, mua thêm nhiều than để hút ẩm, vì một cuộc sống thoải mái thì nên tiếc tiền.
Dạo một vòng quanh chợ, Ngọc Khê còn mua thêm cả xẻng và một công cụ lao động khác.
Thợ phim: "........" Không thì tưởng họ chuẩn diễn trò sinh tồn nơi hoang dã chứ!
Ngọc Khê chẳng quan tâm thợ phim nghĩ gì, cô quen cẩn trọng, càng quen việc chuẩn dư thừa cho tình huống!
Điểm dừng chân cuối cùng là tiệm thuốc. Mưa nhiều dễ cảm lạnh, cô mua đủ loại t.h.u.ố.c cảm, t.h.u.ố.c trị viêm khớp, miếng dán hạ sốt, t.h.u.ố.c cho trẻ em và lớn, hề tiếc tay.
Toàn bộ quá trình thợ phim ghi , thực sự chứng kiến thế nào gọi là tâm tư tỉ mỉ như sợi tóc.
Khi trở điểm tập kết, nhà Ngọc Khê là nhà về sớm nhất. Đợi đến khi họ sắp xếp xong xuôi vật tư thì ba nhà mới lục tục về.
Rõ ràng là vẫn còn ít thời gian, nhưng tổ chương trình tuyệt nhiên hề hé môi nửa lời về chuyện sắp mưa, ngược còn hối thúc mau chóng lên xe.
Ngọc Khê liếc chiếc xe của tổ chương trình đang phủ bạt chống thấm, thầm nghĩ họ chuẩn cả .
Xe rời khỏi nội thành, chạy hơn hai tiếng đồng hồ mới tới nơi. Phía xa là núi cao đại ngàn, Ngọc Khê nhẩm tính thời gian, lái xe đến ngôi làng gần nhất cũng mất nửa tiếng, nơi đúng thật là đồng m.ô.n.g quạnh.
Ngọc Khê rốt cuộc cũng hiểu rõ tính toán của đạo diễn. Lần kinh phí là do các nhà tự kiếm, vì cô phá vỡ quy tắc nên nhà nào cũng dư dả tiền bạc, vốn dĩ thể thong thả tận hưởng chuyến .
Đạo diễn vì hiệu quả chương trình đương nhiên cho phép chuyện đó xảy , nhất là khi nhà cô tận hơn vạn tệ trong tay, nên ông mới đặc biệt chọn cái nơi khỉ ho cò gáy .
Cô xem qua bản kế hoạch, địa điểm thứ ba vốn ở đại ngàn, mà là một ngôi làng chân khu du lịch. Việc đổi địa điểm xa rời kế hoạch ban đầu rõ ràng là để họ tiền mà chỗ tiêu.
Ngọc Khê nghĩ , các gia đình khác cũng nghĩ . Cảnh sắc thì thật đấy, nhưng trong lòng ai nấy đều vui, nhất là những nhà mua sắm bao nhiêu nhu yếu phẩm mà vẫn còn dư nhiều tiền.
Nhà họ Hà là điển hình nhất, hơn hai ngàn tệ mới tiêu một nửa, lương thực thực phẩm mua chẳng bao nhiêu!
Đạo diễn hắng giọng: "Năm ngày tới chúng sẽ ở đây. Lần cho phép tìm nguyên liệu tại chỗ, đồ ăn thức uống chỉ dùng những thứ các vị tự mua sắm."
Ông dừng một chút, phớt lờ những ánh mắt như ăn tươi nuốt sống : "Nhà nào thiếu lương thực thể mua từ nhà nhiều, hoặc góp gạo thổi cơm chung. Tóm một câu, năm ngày tổ chương trình sẽ quản, ăn uống tự giải quyết."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-842-dao-ho.html.]
Ngọc Khê: "........" Cô cảm nhận sự ác ý sâu sắc từ đạo diễn. Nhà cô mua nhiều đồ nhất, đạo diễn cứ dăm ba câu về phía nhà cô, rõ ràng là đang ám chỉ lộ liễu đây mà!
Ngọc Khê thực sự lạnh. Trước ống kính máy , cô thể bán ? Không bán thì sẽ gán mác ích kỷ, lẽ nào trơ mắt lũ trẻ nhà khác nhịn đói? Chỉ cần cô bán nguyên liệu, cứ chờ , khi tập lên sóng kiểu gì nhà cô cũng cư dân mạng ném đá tơi bời. Cô thì , nhưng Niên Canh Tâm thì !
Ngọc Khê mỉm , nhất định mỉm . Đạo diễn đào hố cho cô, lắm, để xem cuối cùng ai mới là chôn đó!
Trời cũng chiều lòng , một tiếng sấm vang rền. Ngọc Khê về phía xa, khóe môi nhếch lên, tâm trạng bỗng chốc hẳn, nhất là khi thấy tổ chương trình vẻ ngẩn . Không gì đó thì thật với bản , cô bèn với nhà họ Hồ và : "Đừng sợ, thời tiết khắc nghiệt thế tổ chương trình chắc chắn chuẩn từ . Mọi xem, tấm bạt là lều bạt, ô dù, áo mưa cả đấy. Họ nhắc là vì chuẩn sẵn để chúng lĩnh ."
Tổ chương trình sực tỉnh: "........" Đạo diễn ánh mắt sáng rực của các gia đình, dám "đó chuẩn cho các ": "......... Ừ."
Ngọc Khê : "Hai nhà chúng thì cần , chúng mua sẵn cả ."
Diệp Dĩnh lúc mới phản ứng : "Sao nhà chị đường mua áo mưa? Chị lấy tin tức từ thế?" Ý tứ rõ ràng, chắc chắn là của tổ chương trình phím !
Ngọc Khê cực kỳ kiên nhẫn: " lén xem điện thoại, thấy dự báo thời tiết mưa. Định bụng bảo nhưng lúc đó mất , cách nào liên lạc. Thế nên trực tiếp mặt thợ phim là sắp mưa, tổ chương trình nhờ đó mới mà chuẩn đấy. Mọi còn tiết kiệm khối tiền nhờ tổ chương trình chuẩn hộ còn gì!"
Một bộ dạng " giúp tiết kiệm tiền, nên cảm ơn mới đúng". Dù khi kiểm tra xong cô cũng định thật, nhưng ngẩng đầu lên thì... chao ôi, chỉ thấy khói xe của họ thôi, lúc về định thì tổ chương trình cho cơ hội! giờ cũng muộn!
Diệp Dĩnh cũng bắt bẻ nữa, dù tiết kiệm tiền là , hơn nữa cô cũng đắc tội Lữ Ngọc Khê, nhỡ hết đồ ăn còn sang nhà mua!
Đạo diễn Lữ tổng, ông đào hố xong thì đòn phản công của cô tới ngay lập tức. Ông thể " chuẩn cho các , thông báo là để xem các chật vật" ? Không thể! Nếu huỵch toẹt sẽ thực sự chọc giận các gia đình, ngộ nhỡ họ đình công thì ông gánh nổi. Nhìn nụ vạn năm đổi của Lữ tổng, thật đáng sợ!
Ba gia đình lĩnh đồ che mưa, Ngọc Khê và Niên Canh Tâm cũng lấy lều bạt dựng. Đây là loại lều chuyên dụng cho xe RV, dựng bên ngoài xe để che mưa khi nấu nướng và ăn uống, độ kín , bốn phía đều tấm chắn.
Niên Canh Tâm mua loại lớn, dựng xong trông như một phòng khách nhỏ.
Khi dựng xong, Diêu Trừng xách đầy nước chiếc bể bơi mini đơn giản. Sau trận mưa lớn, nước suối chắc chắn dùng nữa.
Lúc đầu Diêu Trừng hiểu tại chị dâu mua thứ giống bể bơi trẻ em , giờ thì rõ: "Chị dâu, tổ chương trình thấy em xách nước nên họ cũng đang hối hả xách nước kìa!"
Niên Canh Tâm lau mồ hôi trán: "Mấy đúng là thiếu kiến thức sống, cứ học theo chị dâu là chuẩn nhất."
Diêu Trừng gật đầu lia lịa: "Tổ chương trình kém thật!"
Thợ phim: "........." Dù là sự thật nhưng thể đừng lưng ?
Ngọc Khê lấy tấm khăn trải bàn loại cứng trải lên cái bể bơi. Khăn trải bàn bằng nhựa nên chống nước, bể bơi đặt bên ngoài, chèn kỹ thì sợ nước mưa lọt .
Nhà Ngọc Khê chuẩn xong xuôi, thong thả đoàn phim và các nhà khác đang tất bật. Ai nấy đều bận rộn. Ngọc Khê quan sát địa thế, nơi thung lũng, địa hình khá cao, ngọn núi phía cũng một cách nhất định, , chỉ một con suối nhỏ ở khá xa, lo sạt lở lũ quét.
Để chắc chắn, cô còn sang chỗ tổ chương trình xem bản đồ, gần đây đập thủy điện sông lớn, nguồn nước duy nhất là một cái hồ xa.
Ngọc Khê xem xong nhận xét: "Chọn địa điểm đấy."
Đạo diễn: "........ Đã khảo sát , chịu trách nhiệm về an chứ." Nhất là khi sắp mưa, ông còn đặc biệt tìm dân địa phương để xác nhận, nếu ông bản đồ !
Ngọc Khê thấy tiếng mưa rơi lộp bộp nóc lều, nhanh chóng đội mũ chạy về. Vừa đến nơi thì mưa bên ngoài trút xuống xối xả, mưa tầm tã trắng trời.
Thước Thước và Dung Dung mưa lớn bên ngoài hỏi: "Mẹ ơi, tối nay ăn gì ạ!"
Ngọc Khê xoa tóc con trai: "Mưa lớn thế thì lẩu là hợp nhất!"