Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 843: Phong tỏa đường đi

Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:44:48
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một trận mưa rào đến nhanh mà cũng nhanh, rau của Ngọc Khê còn rửa xong thì mưa tạnh.

Niên Canh Tâm: "....... Chị dâu, ngoài ăn lẩu , khí bên ngoài chắc chắn là cực kỳ trong lành."

Được , thừa nhận, cực kỳ ngoài kéo thêm chút "thù hận", nhất là khi chị dâu đạo diễn đào hố đào bẫy nhà .

Ngọc Khê Niên Canh Tâm vẻ "bụng đen" hơn nhiều, gật đầu: "Được."

Rất hợp ý cô!

Sau cơn mưa lớn, con suối nhỏ đằng xa đục ngầu, nước dùng nữa. May mà kịp xách nước về, đừng cơn mưa chỉ kéo dài nửa tiếng, nước từ núi đổ xuống cũng nhanh, những chỗ trũng thấp đều đọng đầy nước.

Vì tiền nhiều nên tự tin, cô mua hẳn nồi lẩu hai ngăn và đủ loại nguyên liệu nhúng lẩu. Đáy nồi cay là loại mua sẵn, còn nước dùng thanh đạm thì tự ninh.

Niên Canh Tâm phụ trách thái thịt, sơ chế hải sản, Ngọc Khê thì ninh nước dùng xương. Nước dùng từ xương ống thơm phức, vốn dĩ khí mưa đặc biệt trong lành, giờ đây cả khu vực phim đều tràn ngập mùi thơm của nước dùng.

Từng đĩa nguyên liệu nhúng lẩu bày biện bàn, tổ chương trình: "........"

nỡ mà. Ngày mưa trời ẩm ướt, ăn lẩu thực sự là quá hợp lý!

Ba gia đình cũng sang ăn chực, nhưng chạm ánh mắt của Lữ tổng như đang : "Nhà nào cũng đồ ăn mà còn đòi sang ăn chực, da mặt dày thế?", thế là họ đành thôi.

Một bữa lẩu cực kỳ phong phú, chẳng thua kém gì ngoài tiệm. Gia đình Ngọc Khê nghĩ thoáng, vì để dành bán từ từ, chẳng thà cứ ăn cho sướng bụng . Bảy quanh một bàn lớn, những ăn sạch sành sanh mà còn nấu thêm nửa cân mì sợi.

Diệp Dĩnh bên ngoài rửa rau mà như đang trút giận lên đám rau củ . Cô vì thèm, mà là vì tức. Nhà Lữ Ngọc Khê ăn càng nhiều, chẳng nguyên liệu còn để họ mua sẽ càng ít ?

Đạo diễn: "........"

Sau bữa tối, bầu trời vẫn âm u, tuy mưa tạnh nhưng mây đen vẫn tan . Khu vực phim lên đèn, đợi đến khi các gia đình ăn xong xuôi, bầu trời trút xuống một trận mưa lớn.

Lần lặng gió, vẻ như sẽ mưa cả đêm.

Ngọc Khê nhân viên công tác bên ngoài, mỉm : "Cơm hộp của tổ chương trình đến , đoàn phim hơn trăm hôm nay nhịn đói thôi."

Niên Canh Tâm ngẩn một lát, mưa lớn ngoài cửa sổ: "Đêm nay chắc mưa tạnh nổi . Mưa to thế , đường xa, giao cơm đến đây nguy hiểm. Mà cũng , tổ chương trình thừa sẽ mưa lớn, tự mua nguyên liệu thuê đầu bếp nhỉ?"

Thợ phim vốn dĩ hít mùi lẩu, ăn, bụng sớm đói cồn cào , giờ càng đói hơn, thậm chí còn . Vận động cường độ cao cả ngày mà giờ nhịn đói!

Trong lòng thợ phim đắng chát. Anh thể là họ thuê ? Chỉ là ngày mai họ mới đến thôi, ai ngờ hôm nay mưa bão lớn thế , đúng là đen đủi.

Ngọc Khê thấy tiếng bụng kêu rồn rột. Xe RV vốn lớn, lũ trẻ lên giường, lớn trong xe cũng khá chật chội, gian nhỏ nên tiếng bụng kêu rõ mồn một.

Ngọc Khê dậy, từ đỉnh tủ lôi mấy hộp bánh quy và sữa mua: "Đêm nay chắc chẳng cơm ăn , hai cầm lấy mà ăn ! Các việc cả ngày cũng vất vả . , cứ ăn ở đây luôn , sẵn tiện việc tiếp."

Hai thợ phim: "........"

Đây là sợ họ mang cho đạo diễn đây mà. Dù họ đúng là ý định đó thật. Đạo diễn là sếp lớn nhất, nhỡ lúc biên tập phim thấy họ ăn uống, chắc chắn ông sẽ tức c.h.ế.t mất.

Hai thợ phim , sợ " giày xéo", đấu tranh tư tưởng một hồi: "Đạo diễn cũng đang đói, ông còn quản lý cả đoàn phim nữa."

Ngọc Khê im lặng vài giây: "....... Các đúng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-843-phong-toa-duong-di.html.]

Nói , Ngọc Khê cầm ô, bảo với vợ chồng Niên Canh Tâm: "Chị ngay."

Thợ phim: "........"

Chỉ mang theo một hộp sữa và nửa túi bánh quy thì ? Lượng đến trẻ con ăn còn chẳng đủ. Họ rùng một cái, đạo diễn hố Lữ tổng, Lữ tổng vẫn nhớ kỹ trong lòng.

Ngọc Khê cầm sữa và bánh quy, sâu sắc cảm thấy thật rộng lượng. Những thứ ăn bụng chắc chắn sẽ càng thấy đói hơn, chẳng gì sai cả!

Vào trong chiếc lều lớn nhất, tiếng mưa đập vải bạt khó chịu. Trong lều tuy ướt nhưng ẩm thực sự nặng.

Ngọc Khê bước , thu ô : " đề nghị nên tìm ít gỗ phơi khô đốt lửa để xua bớt ẩm."

Đạo diễn: "........" Sao ông nghĩ nhỉ? Vội vàng hiệu cho lấy. Lúc mưa quanh đây ít gỗ khô, tuy nguy hiểm nhưng ông vẫn dặn dò chú ý an .

Dặn dò xong, đạo diễn cảm kích: "Cảm ơn cô."

Ngọc Khê đưa sữa và bánh quy cho đạo diễn: "Buổi tối cơm ăn nhỉ!"

Đạo diễn: "....... Ừ!" Ông cảm nhận sự ác ý nồng đậm.

Ngọc Khê mỉm : "Cái là đặc biệt mang cho ông đấy, ông quản lý cả tổ chương trình, thể để đói !"

Đạo diễn hộp sữa bé bằng bàn tay và hộp bánh quy còn chẳng dài bằng lòng bàn tay: "Lữ tổng... thật rộng lượng quá!"

Ngọc Khê tỏ vẻ đúng là như : "Chưa chủ gia đình thì củi gạo dầu muối đắt đỏ thế nào . Vật tư của ba nhà chúng đều thấy rõ cả, giai đoạn đều dựa nhà . Giờ tiết kiệm một chút thì mấy ngày nữa đều nhịn đói hết ? Hay là chúng bán vật tư nữa? Chúng sợ cư dân mạng ném đá lắm!"

Đạo diễn: "........" Không thể gì, nhất định mỉm . Bởi vì quy tắc là do ông nghĩ , ông đào hố, nhưng ngờ báo ứng nhãn tiền đến nhanh đến mức , đúng là mạng mà. Bụng đang đ.á.n.h trống lảng, còn Lữ tổng mỉa mai.

Ngọc Khê hài lòng với sự im lặng của tổ chương trình. Sau khi đảo mắt một vòng, thật đáng thương , vì phim liên tục nên nhân viên thời gian mua đồ ăn vặt, túi ai nấy đều trống rỗng. Nhìn trợ lý vốn ăn vặt giờ cũng ỉu xìu, mải mua đồ chống mưa quá cũng chẳng kịp mua đồ ăn!

Ngọc Khê dậy: "Thời gian còn sớm, phiền nữa, về đây."

Sau khi Lữ Ngọc Khê khỏi, đạo diễn những ánh mắt thỉnh thoảng liếc qua hộp sữa tay , dù ông đói cũng thấy khó tiêu. Ông quá ngây thơ , đây mới chính là sự ác ý của Lữ tổng.

Ngọc Khê bên ngoài xe RV, mặc dù mỉa mai đạo diễn khiến tâm trạng vui vẻ, nhưng trong lòng cô khá nặng nề. Cơn mưa nhất thời tạnh ngay . Đặc biệt là lúc đến đây, cô thói quen ghi nhớ lộ trình, một đoạn đường cây cầu ngay ngôi làng, cầu tự xây nhiều năm , thật sợ nó lũ cuốn trôi, lúc đó chương trình mới thực sự là thử thách.

Ngọc Khê cảm thấy mưa càng lúc càng to. Cô nhanh chóng trở xe, dạy các con học một lát bảo vợ chồng Niên Canh Tâm dẫn hai đứa nhỏ về xe bên . Cả nửa đêm cô ngủ vì tiếng mưa vẫn rơi dứt.

Sáng sớm hôm , mưa to chuyển thành mưa nhỏ lâm thâm. Ngọc Khê vệ sinh cá nhân xong, chẳng còn tâm trạng nào mà ngắm cảnh , vì sắc mặt của trong tổ chương trình đều chút nào.

Đặc biệt là đạo diễn, ông đang nổi trận lôi đình. Lúc , Ngọc Khê...

"........" Lúc lúc để mỉa mai nữa , Ngọc Khê vội vàng bước tới: "Có chuyện gì xảy ?"

Đạo diễn nổi nóng cũng tùy , nhất là đối với "Kim chủ ba ba". , đối với họ lúc , Lữ tổng chính là "ba ba" : "Cái đó... cây cầu ở đầu làng lũ cuốn trôi . Mưa vẫn cứ rơi nên xe qua , mà chỗ cách làng quá xa. Mưa bão lớn thế sợ sạt lở núi, nên đường cũng phong tỏa ."

"Cho nên?"

Đạo diễn chút dè dặt: "Cho nên, để đảm bảo an , hai ngày tới thể vận chuyển vật tư đến đây ."

 

Loading...