Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 844: Không có cơm ăn

Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:44:49
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7Kq3X8wB6O

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tình hình là vẫn còn đang cầu nguyện cho cơn mưa hôm nay thể tạnh, ngộ nhỡ nó cứ mưa mãi dứt thì đúng là trúng giải độc đắc, những ngày tới cả lũ sẽ nhịn đói. Đạo diễn hối hận xanh ruột, nếu cứ theo đúng địa điểm định thì chẳng chuyện gì xảy , giờ gì cũng muộn , cũng chẳng ích gì.

Ngọc Khê im lặng hồi tưởng lộ trình. Cây cầu thì cô nghĩ tới, nhưng quên mất một đoạn đường xung quanh là núi. Tuy gần đây sông suối lớn, nhưng trong tình trạng mưa bão thế , sạt lở đất mới là thứ lấy mạng .

Đạo diễn cảm thấy phó đạo diễn khẽ kéo áo , khí thế càng yếu hơn: "Cái đó... Lữ tổng, tổ chương trình cơm ăn ."

Ngọc Khê vẫn giữ nụ : "....... Vâng."

Đạo diễn dè dặt: "Có thể cho chúng mượn ít nguyên liệu ?"

Ngọc Khê u ám : "Các hơn trăm mạng, mười . Ông nghĩ chỗ đồ của đủ cho hơn trăm ăn trong hai ngày chắc?"

Đùa cô đấy ?

Đạo diễn: "........" Ông càng hơn, nhất là cái bụng đang réo rắt.

Ngọc Khê cơn mưa nhỏ, : "Xem , chương trình đổi quy tắc . Dẫn dắt cả tổ chương trình sinh tồn, tập đảm bảo sẽ đại bạo."

Đạo diễn gượng: "........ Sẽ bạo mà."

Ngọc Khê hít sâu một : "Ông tình hình với ba gia đình . Đã cùng hội cùng thuyền thì cùng nghĩ cách, dựa một , thần tiên."

Đạo diễn dám ho he, nhưng trong mắt họ, cô chính là thần tiên !

Ngọc Khê phớt lờ ánh mắt của đạo diễn, bảo ông sắp xếp thông báo. Các gia đình khác nhanh chóng tập trung , sắc mặt ai nấy đều . Bản ăn còn chẳng đủ, giờ gánh thêm hơn trăm , đúng là mạng mà.

Đạo diễn chột vô cùng. Không giống như tập đầu còn trò chơi để mua vật tư, đổi quy tắc nên họ chẳng chuẩn gì cả, tổ chương trình thực sự là bàn tay trắng: "Bây giờ chúng cùng vượt qua hoạn nạn thôi."

Ba gia đình c.h.ử.i thề luôn . Cái đồ hổ, họp hành mà ông còn cho thợ phim bộ thế , ống kính họ thể mắng ? Không thể, nếu sẽ coi là ích kỷ. Càng lúc họ càng thấy lão đạo diễn thâm hiểm thật.

Ánh mắt đạo diễn cứ dán chặt Ngọc Khê.

Ngọc Khê: "........" Cô thực sự đầu tàu, nhất là khi mấy nhà rõ ràng đang nén giận.

Đạo diễn hắng giọng: "Đây là một thử thách. Trên hành trình du lịch chuyện gì cũng thể gặp , nên giữ tâm thế bình thản để đối mặt, hãy tin tưởng bản nhất định sẽ vượt qua ."

Ngọc Khê: "........" Đạo diễn , ông nhất là im miệng , càng chỉ càng kéo thêm thù hận thôi!

Phó đạo diễn cũng giật giật khóe miệng, sức kéo áo đạo diễn hiệu ngậm miệng ngay!

Đạo diễn cảm nhận những ánh mắt mấy thiện, khan một tiếng: "Vật tư nhà Lữ tổng là nhiều nhất, Lữ tổng, cô cho chúng một phương án ?"

Ngọc Khê cảm thấy thể để đạo diễn tiếp nữa, nếu quan hệ giữa các nhà sẽ sụp đổ mất, dù đang phim thì họ cũng thể ép đoàn phim cắt bỏ đoạn : "Chuyện xảy , vài lời thế . Tất cả vật tư sẽ sắp xếp thống nhất, cố gắng cầm cự qua hai ngày. Còn về tiền vật tư tổn thất, nghĩ tổ chương trình sẽ đền bù gấp đôi. Hai ngày còn , chắc chắn tổ chương trình sẽ để chúng tận hưởng một chuyến du lịch đúng nghĩa. Đạo diễn, ông thấy đúng ?"

Muốn chiếm vật tư của ? Mơ ! Giúp các vượt qua khủng hoảng thì hai ngày cuối rời khỏi đây. Cô vẫn luôn canh cánh trong lòng vụ du lịch sang chảnh, tiền đền bù gấp đôi thì cô càng thêm vốn liếng.

Đạo diễn và phó đạo diễn . Tình thế bắt buộc, thấy ba nhà ai lên tiếng phản đối tức là đồng ý, đạo diễn xót tiền: "Kinh phí hạn mà!"

Ngọc Khê thực sự cầm cái ly nước ném thẳng mặt đạo diễn. Xì, cứ thẳng là ông kẹo kéo cho , đồ ham tiền: "Nếu đạo diễn đồng ý thì đổi cách khác."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-844-khong-co-com-an.html.]

Mắt đạo diễn sáng lên: "Cách gì?"

Nụ của Ngọc Khê sâu hơn: "Tổ chương trình tiết kiệm hai ngày tiền cơm hộp. Hơn trăm , mỗi ngày ba bữa, hai ngày là sáu bữa. Tính theo tiêu chuẩn hơn mười tệ một hộp cơm, một ngày gần sáu ngàn tệ, hai ngày là một vạn hai ngàn tệ. Chúng cứ chia tiền theo tỉ lệ đóng góp vật tư của mỗi nhà."

Ngọc Khê mua nguyên liệu thực sự hết bao nhiêu, chủ yếu tốn tiền bộ đồ bếp. Tính chi li , nguyên liệu chỉ một ngàn năm trăm tệ, đền gấp đôi cũng mới ba ngàn.

giờ thì , theo tỉ lệ đóng góp, nhà cô ít nhất cũng chia sáu ngàn tệ, .

Ba nhà đều tính toán, lúc nụ mặt rạng rỡ hẳn lên. Hà lão bản hiếm khi so đo với Ngọc Khê nữa: "Rất !"

Đạo diễn: "......." Mọi thì , còn thì , chút nào! Biết thế ban đầu đồng ý quách cho xong. Sớm tính kế, định bụng chiếm ít vật tư để các nhà hết sạch tiền, cho dù hai ngày cuối tham quan thì cũng chẳng thoải mái nổi. Giờ thì , Lữ tổng vẫn cứ là Lữ tổng, đáng sợ thật!

Kết quả cuối cùng của cuộc họp đúng như lời Ngọc Khê . Tất cả vật tư tập trung một cái lều mới. Trông thì vẻ nhiều đấy, nhưng thực tế đối với gần hai trăm con thì một ngày cũng trụ nổi.

Diệp Dĩnh lo lắng: "Thế mà trụ hai ngày?"

Ngọc Khê liếc đạo diễn: "Lần chỉ huy chứ?"

Đạo diễn lập tức trút bỏ trách nhiệm: "Được, trừ những nhân viên công tác cần thiết, tất cả đều cô."

Ngọc Khê sang các gia đình khác, đặc biệt là vợ chồng nhà họ Hà.

Hà lão bản ngốc, ông phép thuật để biến đồ ăn. Lúc thể chim đầu đàn, nếu chỉ khiến bản chật vật hơn. Diệp Dĩnh cũng im lặng, dù đố kỵ với Lữ Ngọc Khê nhưng cô buộc thừa nhận năng lực của Lữ tổng thực sự mạnh!

Ngọc Khê : "Rất ." Chỉ gần hai trăm , dễ điều hành hơn nhân viên ở công ty nhiều.

Lần ăn cơm nồi lớn . Tất cả các loại nồi đều đem đóng góp. Người quá đông mà bình gas thì đủ, chỉ thể dùng củi.

Ngọc Khê chỉ huy những khỏe tay chân tranh thủ lúc mưa nhỏ nhặt củi về, chuẩn cho bữa trưa và bữa tối.

chỉ huy mấy đàn ông vạm vỡ cầm d.a.o phay chặt mấy cây tre già. Hơn trăm con mà đến một bộ bát đũa cũng , thật là hết nổi.

Bát đũa nhà Ngọc Khê thì cô nhất định đem cho mượn . May mà cô mua thêm mấy con d.a.o phay, nếu thì đến cả d.a.o chặt tre cũng chẳng .

Dùng tre bát đũa vốn dĩ tre rỗng nên dễ . Chẳng mấy chốc, những bát đũa đều cái bát của riêng . Bát đũa của ai nấy tự rửa!

Bữa sáng đơn giản đến mức thể đơn giản hơn. Ngọc Khê dùng một thùng mì sợi khô, hái thêm ít rau dại quanh đó, bỏ thêm ít hàu khô nấu cùng. Bữa sáng là mì nấu rau dại, rau dại nhiều đến mức nước dùng màu xanh ngắt!

Dù nước màu xanh nhưng phối với sợi mì trắng trông màu sắc cũng khá bắt mắt. Có cả cái ăn lẫn nước dùng, bữa sáng giải quyết xong. Để no mười phần thì thể, nhưng no bụng bằng nước thì vẫn .

Đạo diễn xoa cái bụng lùm lùm: "Trưa nay ăn gì?"

Ngọc Khê: "........" Tay cô đang ngứa ngáy đ.á.n.h đây, nhất là khi thấy ai nấy đều chăm chằm. Rất , cô lên bầu trời, mưa tạnh . Dù mây đen tan nhưng thời gian là . Cô nhếch môi: "Tự thì mới đủ ăn đủ mặc."

Cả tổ chương trình bỗng một dự cảm lành!

Ngọc Khê mỉm lấy mấy cái xẻng và dụng cụ mua. Lợi ích của việc phòng bệnh hơn chữa bệnh đến đây!

 

Loading...